Không nói không cảm thấy chứ càng nói lại càng lo lắng là sao ta.
“Không thể nào, đó chính là con gái ruột của gia đình bọn họ, trả về cho chúng ta làm gì?” Nguyễn Phú Quý vội vàng lắc đầu.
Dù sao cũng đã tiễn người ra ngoài rồi, cả đời này đừng hòng kêu bọn họ chấp nhận con nhỏ sao chổi đó nữa.
“Đó chính là sao chổi, là con đẻ thì đã làm sao?
Nói ra thì năm đó con cũng đã làm được một chuyện tốt đấy chứ.
Nếu không nhờ có con thì người bị sao chổi hại chính là gia đình ở thủ đô đó rồi.”
Châu Tú bĩu môi, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thiệt.
“Cô còn không biết xấu hổ mà nói…”
Đang cãi nhau thì đột nhiên bên tai ba người truyền tới tiếng nứt vỡ của thứ gì đó.
“Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?” Nguyễn Phú Quý là người đầu tiên phát hiện ra không đúng.
Sau đó Châu Tú cũng phát hiện ra.
“Hình như có thứ gì đó nứt ra.”
“Không đúng, là động đất!” Bà già kinh hồn bạt vía, vắt chân lên cổ định chạy.
Hai vợ chồng Nguyễn Phú Quý phản ứng cũng không chậm, sau khi hai người phản ứng lại cũng lập tức lao ra ngoài ngay.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Cùng với một tiếng ầm ầm, căn nhà của gia đình Nguyễn Phú Quý… sập!
“Á, mau qua đây, nhà của Phú Quý sập rồi!”
“Mau tới cứu người!”
Gia đình Nguyễn Phú Quý bị chôn vùi bên dưới đống đổ nát, bọn họ bị đè ở bên dưới trong sự tuyệt vọng và vô lực, đợi người tới cứu.
“Nguyễn Tinh! Đồ sao chổi nhà mày, đi rồi vẫn không tha cho tụi tao!”
Cả gia đình phát ra tiếng gào rú đầy tuyệt vọng nhưng tiếc là Nguyễn Tinh không nghe thấy.
…
Trên chiếc xe trở về, Nguyễn Tinh ngồi trong góc lau nước mắt.
Cha, mẹ, còn có bà nội nữa, vậy mà họ không luyến tiếc cô một tí nào cả.
Bọn họ đều không níu kéo cô.
Hu hu, chắc chắn bọn họ không yêu cô rồi.
Vừa biết cô không phải con đẻ đã thay đổi thái độ ngay, hu hu!
Sao bọn họ có thể như vậy chứ!
Cô rất luyến tiếc bọn họ đó!
Nguyễn Tinh cực kỳ buồn bã, cảm thấy mình bị người thân vứt bỏ nên khóc cứ phải gọi là đau lòng.
“Cô có thôi đi không, khóc đủ chưa!”
Nguyễn Cẩm Đường thật sự không chịu được nữa, con nhỏ quê mùa này thích khóc quá rồi đấy.
Đã khóc được mấy phút rồi, thế là đủ, vẫn chưa xong đúng không?
Khóc lại còn khó coi như thế nữa chứ, nước mắt nước mũi tèm nhèm, không có một tí hình tượng nào cả.
Quả nhiên, người lớn lên ở nông thôn đều rất vô duyên.
“Hức…” Nguyễn Tinh nấc một tiếng, tiếng khóc ngừng ngay.
“Khóc đủ rồi, cảm ơn anh ba đã quan tâm.” Nguyễn Tinh lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh dùng sức xì mũi.
Nguyễn Cẩm Đường lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Đợi đã!
Cái khăn tay đó thật quen mắt!
Đó không phải khăn tay mà Khê Nguyệt tặng anh ta hay sao?
“Cô cô cô… ai cho phép cô dùng chiếc khăn tay này?”
Anh ta tức điên lên, đó chính là quà sinh nhật mà Khê Nguyệt tặng cho anh ta mà.
Cô ta đã tự tay thêu chiếc khăn tay này cho anh ba, ngoài kia có tiền cũng không mua được đâu.