Sau khi Nguyễn Tinh trong sách chết, không có một người nào rơi nước mắt vì cô.
Tất cả mọi người đều nói cô quái đản, không biết tốt xấu, không có lòng khoan dung.
Bọn họ làm tang sự qua loa cho cô, sau đó cũng không còn người nào nhớ đến cô nữa, ngay cả tiết thanh minh cũng không đốt tiền giấy cho cô.
Mà thiên kim giả Nguyễn Khê Nguyệt lại trải qua cuộc sống đoàn sủng của cô, cuối cùng còn gả cho thái tử Bắc Kinh, một đời hạnh phúc.
Lúc đầu nghe xong câu chuyện này, Nguyễn Tinh suýt chút nữa còn rơi nước mắt.
Thảm quá, đúng là quá thảm, tuy đây không phải cô nhưng Nguyễn Tinh trong câu chuyện thật sự quá đáng thương.
Đúng là bi kịch trong nhân gian mà!
Trước hôm nay, cô chưa từng cảm thấy
Nguyễn Tinh trong câu chuyện chính là mình.
Đầu tiên, từ nhỏ cô đã được cha mẹ thương yêu, những người khác trong nhà cũng đối xử với cô rất tốt, có thể nói là muốn sao sẽ không cho trăng, chưa bao giờ từng để cô phải chịu khổ dù chỉ là một chút.
Chỉ riêng một điểm này thôi đã không giống rồi.
Càng đừng nói là trong câu chuyện của hệ thống, hồi cô học cấp hai trên thị trấn sống rất thảm.
Các bạn học trong lớp đều bắt nạt, cả ngày sai cô đi mua đồ nhưng không thèm trả tiền.
Cô vì không có tiền không thể mua được thứ mà các bạn học cần, nên thường xuyên bị mầy người đó đánh đập.
Mấy bạn học kia còn không cho cô học, xé vở bài tập và sách giáo khoa của cô.
Nhưng thực tế chính là cuộc sống cấp hai của cô vô cùng sảng khoái.
Mới đầu có một vài bạn học không thích cô cho lắm.
Chẳng qua sau này chọc cô khóc mấy lần, các bạn học cũng đã biết sai, không còn làm ra chuyện khiến cô không vui nữa.
Cho nên, câu chuyện này hoàn toàn không giống với hiện thực một tí nào hết, thế còn bảo cô tin tưởng kiểu gì nữa đâu.
Nhưng không ngờ mới qua một ngày mà thật sự đã có người nhà họ Nguyễn ở thủ đô tới đón cô rồi, hơn nữa, cha mẹ nuôi cũng chính miệng thừa nhận cô bị bế nhầm.
Sự thay đổi lớn như thế khiến trong lúc nhất thời cô thật sự không thể chấp nhận được.
Thẳng cho đến khi chiếc xe lái ra khỏi thôn, cô vừa đi là già trẻ khắp thôn lập tức lấy pháo và rượu ngon đã giấu kỹ ra, bắt đầu ăn mừng như đến tết vậy.
“Ông trời phù hộ, cuối cùng con nhỏ sao chổi đó cũng đi rồi, rốt cuộc chúng ta cũng được thoát nạn.”
“Tốt quá rồi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt!”
“Sau này đừng có quay về đây nữa, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta nữa đâu!”
Ngoại trừ đám thôn dân trong thôn ra thì người nhà họ Nguyễn cũng cười không khép được mồm.