Sau Khi Mở Livestream Xem Bói, Tôi Nổi Điên Vả Mặt Cả Nhà

Chương 7: Hai người nhà chứ

Ông nổi giận đùng đùng quành vào phòng, thấy điện thoại của Trịnh Bách Vũ vẫn ở trên bàn trà định ném ra ngoài, nhưng lúc cầm lên nhìn lại trông thấy mặt của Sở Kiều Kiều, ông không khỏi ngạc nhiên: “Kiều Kiều?”

“Chào chú Trịnh!” Sở Kiều Kiều vẫy tay với ông: “Muốn biết con trai chú đang ở đâu không? Chỉ cần ấn theo dõi, bật bảng đèn, trở thành người một nhà thì con trai chú chính là con trai cháu, cháu nhất định sẽ tìm được giúp chú.”

Trịnh Việt: “…”

Con bé nhà họ Sở tức đến phát điên rồi sao?

Chỉ tiếc rằng con trai ông đã bị người hại chết, ông cũng không có lòng dạ đâu chơi đồ hàng với cô.

Đang định cúp máy thì Sở Kiều Kiều đột nhiên mở miệng: “Chú Trịnh, kẻ bắt cóc con trai chú ném vào trong núi ngày trước nói đứa trẻ đã bị sói tha đi, nhưng trên thực tế vừa vặn có một hộ gia đình đi ngang qua đó đã nhặt cậu ta về, hiện giờ cậu ta đã được mười lăm tuổi, chú chắc chắn không muốn gặp anh ta chứ?”

Nghe được câu này, mí mắt của Trịnh Việt nhảy lên, buột miệng hỏi: “Sao cháu biết?”

Lúc trước con trai ông bị bọn bắt cóc bắt đi, đúng là đã bị bọn họ ném vào trong núi, ngay cả chuyện bị sói tha đi cũng chính miệng bọn bắt cóc nói ra.

Ông chưa từng kể chuyện này cho bất cứ một ai biết, làm thế nào mà Sở Kiều Kiều lại biết?

Chỉ nhìn thấy Sở Kiều Kiều bấm ngón tay lẩm bẩm, sau đó bảo: “Bói ra được.”

Nói xong, cô lại bổ sung thêm: “Thật ra chú Sở cũng từng gặp cậu ta rồi đấy thôi, cậu ta sống cách chú không xa, các chú còn quen biết nhau, chú chắc chắn mình không muốn gặp cậu ta sao?”

Nghe được câu này, trái tim của Trịnh Việt giật thót lại: “Là ai?”

Sở Kiều Kiều lại không trả lời mà chà ngón tay, nói: “Một quẻ một nghìn tệ đã có thể giúp chú sở hữu một người nhà…” Cô dừng một lúc, sửa miệng nói: “Hai người nhà chứ, còn cả cháu nữa, muốn bói không?”

“Bói!” Trịnh Việt không hề do dự mà lập tức gật đầu, trả tiền.

Sở Kiều Kiều giơ ba ngón tay lên bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một, ồ, quay đầu nhìn ra cửa, người đi vào chính là con trai ruột của chú đấy.”

Giọng điệu của cô quá mức tùy tiện khiến trái tim của Trịnh Việt lập tức chìm xuống, ông thầm nghi ngờ không biết có phải mình váng đầu rồi không, vậy mà lại bị một con nhỏ lừa.

Không chỉ riêng ông mà ngay cả đám người trong phòng phát sóng cũng nghĩ như thế.

“Không phải chứ, đây không phải nói vớ vẩn hay sao, cho rằng lôi bừa một người ra là có thể nói thành con trai ông ta hay sao?”

“Đúng đó đúng đó, quả nhiên Sở Kiều Kiều này bị điên rồi.”

“Quá ghê tởm, có biết gieo hy vọng cho người ta rồi lại khiến người ta thất vọng là tàn nhẫn đến mức nào không.”

“Sở Kiều Kiều đi chết đi!”

Bọn họ đang chửi hăng say thì đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo: “Chào hiệu trưởng Trịnh.”