Nhật Ký Chăm Con Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 5

Bình luận đã lên đến hàng chục nghìn:

[Thật sự là Tống Đàn sao?]

[Đây là con gái của cô ấy à?]

[Trời đất, bố của đứa bé là ai vậy?]

[Vậy hóa ra năm đó đoạt được ba giải ảnh hậu rồi biến mất là để sinh con à?]

Tống Đàn cạn lời. Năm năm trôi qua, thói quen hóng chuyện của dân mạng Trung Quốc đúng là chẳng thay đổi chút nào.

Triệu Ca Vân gọi điện trực tiếp: "Cậu đang ở đâu? Có ổn không?"

Một giọng nói đậm chất Bắc Kinh, vừa quen thuộc vừa thân thiết. Tống Đàn liếc nhìn tài xế xe công nghệ, ông ta khoảng năm mươi tuổi, không ngoái nhìn ra sau, chắc không quan tâm đến tin tức giải trí. Cô vừa mở nắp bình giữ nhiệt cho cô bé ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng đáp: "Đang trên đường đến khách sạn, không sao đâu."

"Thật sự về rồi? Không đi nữa chứ?"

"Không đi nữa."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó dứt khoát nói: "Được, cậu xem hotsearch chưa? Có dự tính gì không?"

Triệu Ca Vân từng là người quản lý của cô, hai người hợp tác nhiều năm, mối quan hệ thân thiết giống như bạn bè. Cô ấy biết chuyện của Tiểu Sơ, nên Tống Đàn thẳng thắn: "Chưa có dự tính gì cả."

Triệu Ca Vân lớn hơn cô vài tuổi, tính tình cởi mở, lúc này giọng cô ấy rất to: "Chưa có dự tính gì mà dám về? Cậu có biết bây giờ mười hotsearch thì hết chín cái là về cậu không? Cậu vừa khuấy động lại vũng nước đọng trong giới giải trí rồi đấy, biết không?”

Tống Đàn tưởng tượng cảnh cô ấy đang chống hông đi tới đi lui trong phòng với vẻ mặt bực bội, cảm thấy buồn cười: "Có vẻ cũng là chuyện tốt mà?"

"Thôi đi, đừng có nói kiểu đấy nữa." Giọng Triệu Ca Vân thay đổi, hạ thấp xuống đầy thận trọng: "Rốt cuộc bố đứa bé là ai vậy?"

Tống Đàn im lặng một lúc.

Triệu Ca Vân cũng không tiện hỏi thêm, hai người chuyển sang thảo luận kế hoạch sắp tới.

Sau vài câu trò chuyện, trước khi cúp máy, Tống Đàn gọi cô ấy lại: "Ca Vân, giúp tớ tra thử xem Kỷ Phục Tây có bạn gái không, hoặc là anh ta đã kết hôn hay chưa."

"Ai cơ?"

"Kỷ Phục Tây."

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng "bộp", hình như là điện thoại rơi xuống đất.

Ba giây sau, giọng Triệu Ca Vân xuất hiện trở lại: "Tống Đàn! Đừng nói với tớ rằng bố đứa bé chính là Kỷ Phục Tây đấy!"

Tống Đàn đưa điện thoại ra xa, không quá chắc chắn: "À..."

"Cậu!"

Tiểu Sơ uống hết nước, ngoan ngoãn tự vặn nắp bình lại. Tống Đàn đặt bình vào túi, mỉm cười nói: "Mẹ nòng nọc muốn tìm bố cho nòng nọc, nhớ giữ bí mật nhé."

Lần này về nước còn một lý do quan trọng nữa, nuôi con quá tốn kém. Cô tính toán lại khoản tiền tiết kiệm, chợt nhận ra đã không thể chi trả cho những bộ Burberry cả đời của Tiểu Sơ.

Điều này là không thể chấp nhận được.

Cô phải tìm ông bố hờ này để đòi tiền nuôi dưỡng!