Xuyên Thành Tiểu Sủng Miêu Của Nữ Đế

Chương 7

Ôn Như Ngôn nhanh chóng lẻn vào lại tẩm cung, quen đường quen lối mà nhảy lên bàn. Những khay điểm tâm đã được bày biện ngay ngắn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào hấp dẫn.

Đáng tiếc, mỗi lần nàng ăn chưa được hai miếng đã ngấy.

Nhìn tẩm cung rộng lớn, Ôn Như Ngôn quyết định phải tích trữ ít lương thực.

Thế là nàng lôi mấy chiếc khăn tay trong tủ đựng y phục ra. Sau đó len lén lấy một miếng bánh từ mỗi khay điểm tâm đặt rải rác khắp cung điện. Như vậy, sẽ không ai phát hiện ra.

Đợi đến khi đã cất giấu xong xuôi đủ loại bánh ngọt vào từng góc trong phòng, mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi khiến cả tẩm cung bừng sáng.

Ôn Như Ngôn đêm qua ngủ không ngon nên ngáp một cái thật dài. Ban đầu nàng định nhảy lên giường chợp mắt, nhưng lại sợ bị phát hiện, đành phải chui vào ngăn kéo bàn sách.

Ngăn kéo vừa mát mẻ lại rộng rãi, đúng là một chỗ trốn tuyệt vời.

Ôn Như Ngôn ngủ một giấc mơ màng. Đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình bị kẹt trong ngăn kéo, không ra ngoài được.

Rõ ràng trước khi ngủ nàng đã để chừa một khe hở mà!

Nàng đành đưa móng vuốt nhỏ ra cào loạn xạ, âm thanh “cạch cạch” trầm đυ.c vang lên, cho đến khi ngăn kéo bất ngờ bị mở ra. Ánh sáng chói lóa trước mắt suýt nữa làm Ôn Như Ngôn lóa mắt.

Nàng luống cuống đưa móng lên che, co lại thành một cục tròn xoe, rồi nghe thấy một tiếng cười khe khẽ.

Nhưng khi nàng bỏ móng xuống, thiếu nữ trước mặt lại vẫn bình thản như cũ, không có chút cảm xúc nào. Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Triệu Dao đưa tay nhấc tiểu miêu đầu óc có vẻ không được sáng suốt này lên, đặt nàng lên bàn.

Ôn Như Ngôn thoát nạn, thở phào nhẹ nhõm, lập tức giang chân duỗi người. Nằm dài trên bàn, phe phẩy cái đuôi nhỏ loạn xạ.

“Không ngờ ngươi lại trốn trong đây.” Triệu Dao đưa tay nắm lấy cái đuôi mềm mượt, tò mò bóp nhẹ một cái. “Gan cũng lớn thật đấy.”

Ôn Như Ngôn xấu hổ nghiêng đầu nhìn nàng, khe khẽ kêu một tiếng: “Meo.”

Ngứa quá đi mất…

Triệu Dao đưa tay xoa xoa khuôn mặt mềm mại của nàng, rồi mới thu tay lại.

Ngoài cửa sổ, nắng ấm rực rỡ. Ôn Như Ngôn cứ tưởng mình đã ngủ rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới chợp mắt một lát.

“Bệ hạ, đã đến giờ vào cung thỉnh an Thái Thượng Hoàng.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của kẻ ác ma.

Ôn Như Ngôn giật mình, nhanh chóng nhảy tót vào lòng thiếu nữ, thầm nghĩ: Lão ma ma âm hồn không tan kia, chắc không đến mức đột nhiên rút đao chém mèo đâu nhỉ?

Thiếu nữ trông có vẻ chẳng làm nên trò trống gì, nhưng dù sao cũng là nữ đế đấy!

Ai mà ngờ, khi cung nhân tiến vào hầu hạ thay y phục. Ánh mắt của Vương ma ma lại dán chặt vào Ôn Như Ngôn.

Ánh mắt này, rõ ràng là hận thấu xương mà!

Ôn Như Ngôn ngồi xổm bên cạnh thiếu nữ, thò đầu ra, cảnh giác quan sát tình hình.

“Bệ hạ, con vật nhỏ này rất bẩn, chi bằng giao cho lão nô xử lý?” Vương ma ma cung kính lên tiếng. “Thái Thượng Hoàng xưa nay vẫn luôn có lệnh như vậy.”

Triệu Dao nhìn con mèo con dưới chân mình. Thấy nàng sợ hãi co rụt lại, ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương, bờ môi hơi mím chặt.

“Con vật này, trẫm sẽ tự xử lý. Không cần phiền đến Vương ma ma.”

“Bệ hạ là ngọc thể tôn quý, chuyện dính máu thế này, vẫn nên để lão nô làm thì hơn.” Vương ma ma dựa vào thánh chỉ của Thái Thượng Hoàng, giọng nói đầy tự tin.

Nuôi một con mèo thì liên quan gì đến Thái Thượng Hoàng chứ?

“Ý trẫm đã quyết.” Giọng Triệu Dao trầm xuống.

Vương ma ma nghĩ đến vết sẹo do bị cắn trên má phải của mình, đương nhiên là không cam lòng. Bà ta lặng lẽ rời khỏi Ngọc Thanh Cung, nhanh chóng tiến về Triều Thiên Điện.

Triều Thiên Điện là cung điện lớn nhất trong hoàng thành, cũng là nơi cư ngụ của các vị đế vương qua từng thế hệ.

“Dao nhi có chuyện gì vậy?”

Sau lớp rèm châu dày đặc, Thái Thượng Hoàng ngồi trên cao, giọng nói trầm ổn vang lên.

Vương ma ma cung kính đáp: “Bệ hạ gần đây rất thích một con mèo hoang.”

Cung nhân đang trang điểm bên cạnh thoáng khựng lại, chỉ vì cổ tay nàng ta đang bị một bàn tay đeo đầy hộ giáp siết chặt, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

“Dao nhi… đã rất lâu rồi không thích thứ gì cả.”

“Vậy thì…” Vương ma ma không ngờ lại nhận được câu trả lời này. Xưa nay người nghiêm cấm trong Ngọc Thanh Cung có sinh vật sống, chính là Thái Thượng Hoàng.

Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?

“Các ngươi lui xuống đi.”

“Vâng”

Cung nhân ôm lấy bàn tay bầm tím, cùng Vương ma ma rời khỏi tẩm cung.

Bộ giáp được rèn từ hoàng kim dài và sắc bén, dù vô cùng xa hoa nhưng lại hoàn toàn vô dụng. Khi một âm thanh chói tai vang lên, những mảnh giáp tinh xảo lập tức rơi đầy mặt đất.

Lúc này, Ôn Như Ngôn từ Ngọc Thanh Cung đến Triều Thiên Điện. Tò mò nhìn về chiếc loan giá do mười hai người khiêng.