Trọng Vụ Tịch: …
Y bất giác tưởng tượng mình đội hai bím tóc nhỏ sẽ trông như thế nào, lập tức cảm thấy cả người không ổn. Nhưng tiểu đoàn tử thì lại vui vẻ vô cùng, ôm bím tóc, còn giơ lên so bên tai Trọng Vụ Tịch.
Trọng Vụ Tịch: …
Y cố gắng bỏ qua hành động của tiểu đoàn tử, tập trung chú ý vào nó. Tiểu đoàn tử dường như có thể chạm vào tóc của y, vì sao vậy? Có phải vì tóc bị cắt ra đã không còn sinh mệnh không?
"Không được lười biếng."
Giọng nói lạnh lùng của sư tôn vang lên khiến Trọng Vụ Tịch giật bắn. Y vội vàng bắt đầu điều khiển dây leo để tiếp tục tu luyện. Nhưng do lãng phí quá nhiều thời gian vào tiểu đoàn tử, ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay đã tắt ngấm.
Trọng Vụ Tịch luống cuống đứng yên, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình. Ân Cửu Ly không có phản ứng gì, nhưng tiểu đoàn tử thì bay tới, xoay quanh tay y, trông vô cùng sốt ruột.
Sợ sư tôn tức giận, Trọng Vụ Tịch cẩn thận kéo nhẹ tay áo trắng như tuyết của người:
"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, ngày mai nhất định sẽ cố gắng tu luyện."
Ân Cửu Ly cúi mắt nhìn tiểu đồ đệ đang kiễng chân, khẽ gật đầu.
Trọng Vụ Tịch vốn tưởng rằng sư tôn sẽ không để ý đến mình, không ngờ người lại gật đầu. Y lập tức phấn khích, cảm thấy dù sư tôn coi tất cả chúng sinh là cỏ cây, nhưng với cỏ cây, người vẫn rất dịu dàng.
Không cần tu luyện nữa, Trọng Vụ Tịch chạy về tuyết thất, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Tiểu đoàn tử vẫn đi theo, ôm bím tóc bạc trong tay chơi đùa vui vẻ, ngay cả hoa sen yêu thích trước đó cũng bị nó quẳng qua một bên.
Trọng Vụ Tịch nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt giống hệt sư tôn của tiểu đoàn tử. Không lẽ tiểu đoàn tử chính là sư tôn khi còn nhỏ?
"Ngươi đang nhìn cái gì."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Trọng Vụ Tịch lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Y bị dọa đến choáng váng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Sư tôn đã phát hiện ra sự bất thường của y. Nếu y bịa đại một lý do, sư tôn không những không tin, mà còn sẽ càng tức giận hơn.
Cuối cùng, Trọng Vụ Tịch quyết định nói thật:
"Sư… sư tôn, con… con hình như thấy vài thứ kỳ lạ."
Tất nhiên y không thể nói mình thấy một tiểu đoàn tử đầu to thân nhỏ giống hệt sư tôn. Nhưng những lời này cũng không hẳn là nói dối, bởi tiểu đoàn tử xuất hiện thật sự rất kỳ lạ.
Tiểu đồ đệ mắt đỏ hoe, mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy. Ân Cửu Ly ngừng một chút, dịu dàng nói:
"Đừng sợ."
Trọng Vụ Tịch mơ màng chớp mắt, những giọt nước mắt vẫn đọng trên hàng mi. Sư tôn không những không truy hỏi, mà còn lên tiếng an ủi y.
Trọng Vụ Tịch hít mũi:
“Đa tạ sư tôn.”
Tiểu đoàn tử bay tới trước mặt y, vươn đôi tay ngắn cũn. Trọng Vụ Tịch theo phản xạ lùi lại một chút, sau đó mới nhận ra tiểu đoàn tử muốn giúp y lau nước mắt.
Thực ra Trọng Vụ Tịch không buồn, nước mắt của y là do bị dọa mà rơi. Từ khi xuyên thành một đứa trẻ, y không cách nào kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nhưng tiểu đoàn tử trông có vẻ buồn bã, nó mím môi, nhíu mày, chăm chú nhìn giọt nước mắt trên má Trọng Vụ Tịch đến ngẩn ngơ.
Trọng Vụ Tịch giơ tay áo lau sạch nước mắt, mỉm cười với tiểu đoàn tử. Quả nhiên, tiểu đoàn tử lại vui vẻ. Nó dùng hai tay chống má, nở nụ cười thật tươi với y, sau đó ôm bím tóc bạc trong tay chạy sang một góc khác chơi tiếp.
Trọng Vụ Tịch: …
Rõ ràng tiểu đoàn tử trông y hệt sư tôn, nhưng nó chẳng bám lấy sư tôn chút nào, mà luôn theo sát y. Y đi đâu, tiểu đoàn tử liền đi theo đó.
Y lại nhớ đến lần trước khi vượt qua bí cảnh Thăng Tiên Thang. Mọi người đều bị thương không ít thì nhiều, chỉ riêng y là hoàn toàn không hề hấn gì.
Nếu là vì biến dị quang linh căn mà bí cảnh nể mặt y, thì lý do gì khiến tiểu đoàn tử lại gần gũi y đến vậy?
Nghĩ mãi cũng không ra, càng nghĩ càng rối, Trọng Vụ Tịch quyết định bỏ qua vấn đề này, tự nhủ mình mới hơn ba tuổi, đừng làm khó bản thân.
Hay là… ăn no trước rồi tính sau.
Y lấy hai đĩa thức ăn từ túi Càn Khôn ra, suy nghĩ một lát rồi lại đặt vào. Sau đó, y chạy ra khỏi tuyết thất, lấy từ hộp hàn ngọc những nguyên liệu tươi ngon mà chưởng môn sư huynh tặng, kèm theo các gia vị như muối, gừng và tiêu.
Trước khi xuyên không, mỗi khi đến mùa đông, mọi người thường tụ tập ăn lẩu. Trọng Vụ Tịch từng ăn một lần với bạn học, nhưng sau đó vì lý do sức khỏe nên không được ăn nữa.
Đỉnh Tức Mặc lạnh giá, rất thích hợp để ăn một bữa lẩu nóng hổi. Trọng Vụ Tịch không biết nấu ăn, nhưng dùng những gia vị cơ bản để làm nước lẩu thì vẫn có thể.
Y mang nguyên liệu vào phòng, lấy từ túi Càn Khôn ra một con dao. Nhưng bàn tay y quá nhỏ, còn con dao thì lại quá to…
Trọng Vụ Tịch lặng lẽ nhìn đống nguyên liệu trên bàn.
Bỗng nhiên, một cơn gió lướt qua, mang theo hơi lạnh mơn man trên má y. Trọng Vụ Tịch ngẩng đầu, phát hiện gió cuốn theo tuyết từ cửa sổ bay vào.
Một luồng sức mạnh kéo y lùi vài bước, còn chưa kịp đứng vững, y đã thấy những bông tuyết nhẹ nhàng tựa liễu bay đột nhiên trở nên hung dữ, lao thẳng vào nguyên liệu trên bàn, xé chúng thành từng mảnh nhỏ.
Trọng Vụ Tịch tái mặt, co rụt cổ lại, đột nhiên có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm khốc mà người khác phải đối mặt khi vượt qua bí cảnh Thăng Tiên Thang. Y thật sự rất muốn quỳ xuống, thành kính dập đầu tạ ơn sư tôn.
Tuyết xử lý nguyên liệu rất tốt. Trọng Vụ Tịch lấy từ túi Càn Khôn ra một cái nồi lớn, cho tất cả nguyên liệu và gia vị vào, rồi thêm một loại tiên thảo trông giống quả ớt.
Lá bùa nhóm lửa mà sư huynh Huyền Mục tặng quả thật rất hữu ích. Chẳng bao lâu sau, hương thơm nồng nàn đã bốc lên từ nồi lẩu.