Ta Vốn Xinh Đẹp Như Thế Đấy!

Chương 2

Trịnh thị đang ngồi trong đường Linh Muội, vui vẻ trò chuyện với phu nhân khác về những chuyện thú vị trong năm nay, thì ở ngoài, Lý ma ma vào báo, “Có người từ Mộc Hòe Các đến, nói là đến thỉnh an phu nhân.”

Trịnh thị hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, còn Đỗ thị bên cạnh lại khẽ cười, “Mấy cô nương khác đều ra ngoài chơi, đi thưởng hoa trong Mai viên rồi, chỉ có nữ nhi Vương di nương lại thật kỳ lạ, giờ này vẫn còn nhớ tới thỉnh an.”

Trinhj thị cười khẩy, nói: “Chỉ là học theo mẫu thân nàng ta mà thôi,có lẽ nghĩ rằng lão gia giờ này chắc hẳn ở nhà, muốn gặp phụ thân một lần, thật là không biết suy nghĩ.”

“Tỷ tỷ đừng nói vậy, nàng ta dù sao tuổi còn nhỏ, đã đến đây rồi, cũng đừng ngăn cản, cho vào đi.” Đỗ thị nhìn về phía Mai Ấu Thư, ánh mắt lướt qua một tia chế giễu không rõ là dành cho ai.

Trịnh thị cầm chén trà, nhấp một ngụm trà nóng, đưa mắt ra hiệu cho Lý ma ma, Lý ma ma lập tức sai người mời Mai Ấu Thư vào.

Mai Ấu Thư vào phòng, thấy Đỗ thị cũng có mặt, liền lễ phép chào hai người.

“Tiểu thư sao lại không ra ngoài cùng các tỷ muội chơi? Các tỷ tỷ, muội muội của con đều ở ngoài kia mà.” Đỗ thị giả vờ thân thiện nói với Mai Ấu Thư.

Mai Ấu Thư cúi đầu, “Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, con nghĩ vẫn chưa thỉnh an mẫu thân, sợ thiếu quy củ, nên đặc biệt đến đây.”

Trịnh thị lúc này đã khác hẳn, cười dịu dàng, bảo Lý ma ma mang đến một chiếc đệm thêu để Mai Ấu Thư ngồi.

“Con là thật là đứa ngoan ngoãn, chỉ là hơi ít nói một chút. Mẫu thân bảo con gần gũi với Doanh Nhi hơn, cũng muốn con trở nên hoạt bát hơn một chút . Doanh Nhi và Lan Nhi không chăm chỉ bằng con, ngay cả những quy củ của chính thất cũng quên mất.”

Dù lời nói ôn hòa, nhưng như lưỡi dao giấu trong lời mật, làm cho người ta cảm thấy khó xử, Mai Ấu Thư vẫn ngồi yên, không dám ngắt lời.

“Lại đây.” Trịnh thị vẫy tay gọi nàng đến.

Mai Ấu Thư bước đến, Trịnh thị thân mật kéo nàng ngồi bên cạnh, rồi tháo một cây trâm ngọc cực kỳ tinh xảo từ tóc mình, cài lên đầu Mai Ấu Thư, vừa ngắm nàng vừa cười nói: “Nữ nhi tốt như vậy, phải đội trâm ngọc tốt mới xứng.”

Mai Ấu Thư hơi do dự muốn lấy trâm ngọc xuống, nhưng bị Trịnh thị ngăn lại, “Của phụ mẫu ban cho, không được từ chối, mẫu thân thương mới cho con. Con xem, nàng ấy còn đang nhìn kìa, đừng để người ta cười chúng ta.”

Đỗ thị nhìn cảnh đó, nói: “Tỷ tỷ, thật là xem như con ruột mà thương yêu đấy.”

Trịnh thị liếc Mai Ấu Thư một cái, nói: “Đúng vậy.”

“Thôi, ở đây thật là nhàm chán, để Xuân Hạnh dẫn con qua Mai viên chơi với Doanh nhi và những đứa trẻ khác đi.”

Mai Ấu Thư chỉ biết gật đầu, lại một lần nữa chào Trịnh thị rồi đi ra ngoài.