Tạ Vân Kỳ định mở miệng khuyên tiếp, nhưng cũng biết bà nội rất cứng đầu, thực ra không phải bà sợ mổ, mà là sợ nhà không đủ tiền. Bố mẹ cậu mất sớm, ngoài căn nhà này ra không để lại được bao nhiêu tiền tiết kiệm. Bao nhiêu năm qua, Tạ Vân Kỳ còn nhỏ, không tìm được việc làm chính thức, tiền lương hưu của bà cũng không nhiều. Thực ra Tạ Quốc Khánh nói không sai, mấy năm nay đúng là một mình ông ấy nuôi cả hai nhà.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, Tạ Vân Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đủ chuyện, nào là bệnh của bà, nào là nhà chú Hai. Cậu mới mười sáu tuổi, muốn học đại học thì phải sáu năm nữa mới thực sự bắt đầu kiếm tiền được.
Sáu năm dài quá, dài như một tảng đá lớn đè nặng lên đầu cả nhà họ Tạ.
Bỗng nhiên, Tạ Vân Kỳ lật người bật dậy, lấy từ trong túi áo ra tấm danh thϊếp nhận được ban ngày. Phải nói là chỉ nhìn danh thϊếp thôi thì trông cũng rất ổn, thiết kế có chất lượng, nhìn rất sang trọng, hoa văn màu vàng kim càng toát lên vẻ xa hoa kín đáo, nói chung là không hề rẻ tiền.
Tạ Vân Kỳ lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra gọi điện, thầm nghĩ: Tốt nhất đừng là lừa đảo, đừng có lãng phí tiền điện thoại của tôi.
“A lô, ai đấy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng đàn ông ồm ồm, phía sau là tiếng nhạc ồn ào.
“À, chào anh đẹp trai, tôi là con gấu bông lúc chiều, tôi muốn hỏi…” Tạ Vân Kỳ vội vàng hỏi.
“Gấu bông, cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi rồi, cậu có biết tôi đợi đến bạc cả tóc rồi không, cậu đợi chút…” Trương Gia Thụ lập tức hăng hái lên, không uống rượu nữa, cũng không tán gái nữa, chạy vào nhà vệ sinh nói chuyện, “Gọi gì mà đẹp trai, cứ gọi anh Trương là được rồi, sao, về nhà nghĩ lại rồi định làm minh tinh à?”
Nghe anh ta nói vậy, Tạ Vân Kỳ lại cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, liếʍ môi khô ran vì căng thẳng, hỏi điều cậu quan tâm nhất: “Làm minh tinh thì một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nhớ lại cảnh cậu mặc đồ thú bông làm việc dưới trời nắng nóng ban ngày, chắc là rất thiếu tiền, Trương Gia Thụ ánh mắt lóe lên, hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Tạ Vân Kỳ tính toán chi tiêu của mình, thăm dò hỏi: “Một tháng ba nghìn được không?”
“Ba nghìn?!” Trương Gia Thụ ngạc nhiên hỏi lại, anh thật sự không ngờ lại là con số này.
Tạ Vân Kỳ còn tưởng mình nói cao quá, nén lại sự thất vọng trong lòng nói: “Đâu có nhiều như vậy?”
“Tôi cho cậu mười nghìn, ngày mai đến chỗ này.” Trương Gia Thụ kiên quyết nói, khóe miệng nở nụ cười.
Chương 3: Thật sự không phải lừa đảo
“Trời, Vân Kỳ, cậu không nhớ nhầm chứ, thật sự là chỗ này sao?” Tề Quang, người vốn chỉ nghe nói chuyện này, lo Tạ Vân Kỳ bị lừa nên mới nhất quyết đòi đi cùng, giờ đang há hốc mồm nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.
Tạ Vân Kỳ cẩn thận đối chiếu địa chỉ, lấy danh thϊếp ra xem đi xem lại vài lần, mới chắc chắn nói: “Không sai, chính là chỗ này.”
Tề Quang khoác vai cậu, cười nói: “Đây là tòa nhà Vân Thiên đấy, cái công ty Vân Hoa gì đó nếu mà mở ở đây thì chắc chắn không phải lừa đảo rồi.”
Ở Hàng Châu, người biết đến công ty Vân Hoa không nhiều, nhưng tòa nhà Vân Thiên thì ai ai cũng biết. Tòa nhà mang tính biểu tượng này nằm bên bờ sông Tiền Đường, luôn là mục tiêu của những người đến Hàng Châu lập nghiệp. Tề Quang không nhịn được nói: “Vân Kỳ, hay là mình đừng vào nữa.”
“Sao thế, không phải đã nói là cậu đi cùng tôi sao?” Tạ Vân Kỳ kỳ quái hỏi.
Tề Quang cười hề hề, gãi đầu tóc rối bù nói: “Tôi phải tự kiểm điểm bản thân, bộ dạng này của tôi không xứng vào trong đó.”
Tạ Vân Kỳ chỉ biết lắc đầu, kéo cậu ta đi vào trong. Tề Quang cười ha hả, hai người vừa cười đùa vừa đi đến quầy lễ tân. Cô lễ tân ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Kỳ, không khỏi ngẩn người.
Tề Quang đã quen với chuyện này, cười hì hì nói với cô lễ tân: “Chị gái xinh đẹp, chào chị, chúng tôi đến công ty Vân Hoa ở tầng mười tám có việc, cho hỏi có cần đăng ký trước không ạ?”
Cô lễ tân hoàn hồn, chắc là do nhan sắc động lòng người, cô không những không tỏ vẻ khó chịu, mà còn niềm nở hỏi: “Hai em có hẹn trước không?”
“Có ạ, với anh Trương Gia Thụ của công ty Vân Hoa, đây là danh thϊếp của anh ấy.” Tạ Vân Kỳ đưa danh thϊếp ra.
Cô lễ tân nhìn danh thϊếp, gọi điện thoại xác nhận rồi mới nói: “Đi thôi, chị dẫn hai em lên.”
Tề Quang cười nói: “Không cần tiễn đâu, chúng tôi tự lên được ạ.”
Cô lễ tân vẫn mỉm cười quẹt thẻ, rồi mới đi qua cửa kiểm soát. Sau khi qua cửa, bên trong thang máy cũng phải quẹt thẻ mới bấm được nút. Cô tận tình giải thích: “Trong tòa nhà Vân Thiên có nhiều công ty khác nhau, để tránh làm phiền lẫn nhau, nên thẻ nhân viên chỉ có thể lên tầng của công ty mình thôi. Rồi, tạm biệt nhé.”