Nam Cung Cẩn nghiêng người tránh khỏi sự tiếp xúc của nhân vật phản diện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu bạch hoa, chính là Khương Hiểu.
Bách Lý Phong cũng lên tiếng phụ họa: “Học sinh chuyển trường, cậu vừa đến đã ngông cuồng như vậy sao? Dù có không ưa bọn tôi, cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức thế chứ.”
Lúc này, Khương Hiểu mới tức tối trừng mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ngón tay thon dài chỉ về phía nhân vật phản diện đứng cạnh Nam Cung Cẩn: “Là cậu ta lúc tôi xách xô lau nhà đi ngang qua hành lang đã đẩy tôi! Tôi hoàn toàn không biết các người là ai, sao phải nhằm vào các người?”
Những ngày qua bị các học sinh khinh thường và bắt nạt, Khương Hiểu cảm thấy vô cùng phẫn uất.
Bách Lý Phong nghe câu “không biết các người” thì có chút khó chịu: “Không biết? Làm sao có thể? Ở trường này, ở thành phố này, có ai không biết bốn chúng tôi?”
Gã ta đến từ một gia đình hoạt động trong giới giải trí, ba mẹ và họ hàng đều là những người nổi tiếng. Bản thân gã ta sau khi tham gia chương trình tuyển chọn tài năng cũng đã thành công ra mắt, sở hữu hàng chục triệu người theo dõi trên mạng xã hội.
Còn Nam Cung Cẩn, khi nghe nước là từ xô lau nhà thì sắc mặt lập tức đen lại: “Mẹ nó.”
Trong khi đó, Úy Trì Vân Úy nhăn nhó mặt mày, tiến về phía trước hai bước, đi lướt qua Khương Hiểu: “Đồ ngu, lần sau muốn làm chuyện bẩn thỉu như thế này, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, Úy Trì Vân Úy không muốn nổi nóng, tránh để bị nói là nhỏ nhen, hẹp hòi, làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc.
“Khoan đã.” Khương Hiểu đột nhiên gọi gã với sắc mặt âm trầm, tay cho vào túi, như thể đang rút ra thứ gì đó.
Bạch Tô: ? Tiểu bạch hoa chẳng lẽ muốn rút ra một cây súng gỗ để bắn Úy Trì Vân Úy sao??
“Trước hết, tôi không phải là đồ ngu. Cậu nên xin lỗi tôi!” Nam sinh nói, dù đứng giữa ánh mắt khinh miệt của mọi người, lưng vẫn không hề cong xuống.
Trong phút chốc, cả hiện trường chìm vào im lặng.
“Thằng nhóc nghèo đến mức không mua nổi đồng phục mà dám hét vào mặt thiếu gia Úy Trì!”
“Nó điên rồi sao? Mẹ của thiếu gia Úy Trì là cổ đông của trường, nó mà đắc tội thì chắc chắn sẽ bị đuổi học!”
“Nó đang làm gì vậy?!”
Úy Trì Vân Úy mặc chiếc áo sơ mi lụa thủ công đắt đỏ, giờ đã bị dính nước bẩn đen ngòm, khuôn mặt gã hiển nhiên không thể có sắc thái dễ chịu.
Gã quay đầu lại, khuôn mặt tối sầm, cơn giận bừng bừng như muốn phá hủy lý trí.
Dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, nam sinh gầy gò rút từ túi áo khoác cũ nát, đã bung chỉ của mình, một chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn, đưa cho gã: “Thứ hai, tôi là người xách nước, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cậu lau tạm đi. Xin lỗi, tôi có thể bồi thường tiền áo cho các cậu...”
Dù là bị người khác xô ngã khiến thùng nước đổ ra, nhưng Khương Hiểu vẫn kiên quyết nhận trách nhiệm.
“Cậu đền nổi sao?!” Tùy tùng bên cạnh Úy Trì Vân Úy hét lên, với vẻ chắc chắn mình hiểu chuyện hơn Khương Hiểu, “Chiếc áo sơ mi thủ công này có giá trị lên tới sáu chữ số Liên bang tệ, cửa hàng tồi tàn nhà cậu cả năm cũng không kiếm được số tiền đó!”
Khương Hiểu nghẹn lời, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, dường như không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ điều gì: “...Tôi sẽ đền.”
“Không cần.” Một giọng nói thản nhiên vang lên từ phía sau Khương Hiểu – là Nam Cung Cẩn.
Với hắn ta và Úy Trì Vân Úy, dù chiếc áo có đắt đến đâu, nó cũng chỉ là một thứ mặc một lần rồi bỏ.
Nam Cung Cẩn không có thói quen làm khó người khác một cách vô lý.
Úy Trì Vân Úy nhìn chằm chằm Khương Hiểu, dường như muốn tìm kiếm dấu hiệu nói dối trên khuôn mặt cậu ta.
Nhưng gã đã thất bại.