Đây là một cuốn truyện thuộc thể loại tu la tràng, kể về bốn thiếu gia đẹp trai, giàu có xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, tất cả đều yêu một tiểu bạch hoa thụ nghèo khó. Thậm chí, về sau họ còn sẵn sàng cắt đứt quan hệ với gia đình và trở mặt với nhau vì tiểu bạch hoa.
Những tình tiết này đều do em gái kể cho anh nghe. Mỗi lần nhắc đến, em gái anh đều rất phấn khích, dù Bạch Tô không muốn cũng phải bị ép nghe diễn giải cốt truyện trong một, hai tiếng đồng hồ. Nhưng dù đã xuyên không, Bạch Tô cũng không ngờ rằng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này lại trở thành thế giới thực!
Trong lúc Bạch Tô đang ngẩn người, anh lập tức bị dòng người chen lấn đẩy sang một bên, còn bị liếc một cái đầy khinh bỉ: “Cậu lẻn vào trường chúng tôi đúng không? Sao lại không mặc đồng phục?”
Trường nam sinh quý tộc này có quy định nghiêm ngặt, yêu cầu tất cả học sinh phải mặc đồng phục trong thời gian đến trường, không được phép mặc đồ thường.
Vì vậy, ngay khi lời này vừa nói ra, vô số ánh mắt dò xét, không mấy thân thiện lập tức đổ dồn về phía Bạch Tô.
Bạch Tô thầm thở dài trong lòng, bình tĩnh lùi lại hai bước, không đáp lại câu hỏi của họ.
Anh vừa được tuyển làm bác sĩ của phòng y tế trong trường, chức vụ tương đương với giáo viên dạy văn hóa, không cần phải giải thích thân phận với mấy đứa trẻ con này.
Quả nhiên, những học sinh kia cũng không quan tâm nhiều đến Bạch Tô, mà nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bốn người nổi bật ở trung tâm đám đông.
Bạch Tô đứng trong dòng người, cũng đưa ánh mắt nhìn về phía bốn vị thiếu gia mà các học sinh khác đang bàn tán.
Chỉ thấy bốn người đàn ông đó quả thực đều có dáng người cao ráo, ngoại hình xuất chúng, quanh mình toát lên khí chất cao ngạo và quý phái.
Từ những lời bàn tán xôn xao, Bạch Tô biết được tên và gia thế của bốn người này.
Người đi ở ngoài cùng bên trái là chàng trai tóc xanh tên Bách Lý Phong, xuất thân từ gia tộc Bách Lý nổi tiếng trong ngành giải trí, gia đình gã ta đã sản sinh ra vô số ảnh hậu và ảnh đế.
Ngũ quan của Bách Lý Phong mềm mại, tinh xảo, làn da trắng nõn, trên tai phải đeo một chiếc khuyên hình thánh giá đính kim cương nhỏ, hoàn toàn là phong cách của một idol.
Người bên cạnh gã ta, tính từ trái sang người thứ hai là Úy Trì Vân Úy, xuất thân từ một gia tộc lớn càng bí ẩn hơn, được đồn rằng có thể kiểm soát cả thế giới ngầm lẫn thế giới thượng tầng.
Ở giữa, bên phải của Úy Trì Vân Úy, là Nam Cung Cẩn. Chỉ riêng chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay hắn ta cũng đủ để mua cả mạng sống của Bạch Tô.
Người đi ở ngoài cùng bên phải là Cốc Tứ Nghi, trông trẻ hơn ba người kia một chút, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn nét trẻ con.
Gia tộc Cốc là một gia đình nổi tiếng trong ngành dược phẩm, giàu có đến mức khó ai bì kịp.
Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này còn có một thiết lập là ba gia tộc giàu nhất thế giới lần lượt xếp hạng nhất, nhì, ba, khiến Bạch Tô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào một lỗ chui xuống với sự ảo diệu này.
Thật sự quá nhảm nhí, quá Mary Sue! Chẳng lẽ Forbes không có bảng xếp hạng tỷ phú à?
F4 mỗi người bọn họ đều anh tuấn, phong độ, bước chân đồng đều, đi thẳng vào tòa giảng dạy.
Ngay lập tức, một đám học sinh nịnh hót vây quanh F4, ríu rít báo cáo: “Thiếu gia Úy Trì, thiếu gia Nam Cung, chào các ngài~”
“Ôi trời, ngài không biết đâu, cậu ta trông gầy gò như cọng giá, có vẻ ngay cả việc chạy vặt cho các ngài cũng chẳng làm nổi.”
Úy Trì Vân Úy mở miệng trước: “Bảo cậu ta đừng lại gần chỗ ngồi của chúng tôi, chướng mắt.”
“Chắc chắn rồi, tụi em sẽ không để cậu ta xuất hiện trong tầm mắt của các ngài đâu.” Tên nịnh nọt kia quả thật đã học rất kỹ cách tâng bốc.