Hứa Vãn Từ, lương thiện, dám làm dám chịu?
Ba từ này sao có thế móc nối với nhau được chứ?
Có một đệ tử không nhịn được cất tiếng: "Nhưng nàng ta tâm địa độc ác, đã hại Giang thiếu chủ!"
“Có khả năng nào là……” Giang Ngọc nhớ tới dáng vẻ cả người đầy là máu, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt của Hứa Vãn Từ lúc ấy, suy tư một cái chớp mắt nói, “Là Sở sư huynh có vấn đề?”
"Nếu không phải vì huynh ấy… dáng vẻ ưu tú nhưng lại không biết giữ khoảng cách với nữ tu khác, thì làm sao Hứa Vãn Từ lại thích huynh ấy chứ?"
"Nếu Hứa Vãn Từ không thích huynh ấy, làm sao lại gây tổn thương Giang thiếu chủ?!"
…Hả?
…………..
Người mà Giang Ngọc cho là thủ phạm thực sự - Sở Thanh Xuyên, lúc này đang đứng trước cửa sân nhỏ với sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn nhớ lại lời Ninh Mạnh Lan đã nói với mình, ánh mắt càng thêm u ám:
"Bây giờ thương thế của Hứa Vãn Từ đã hồi phục, chỉ là… nàng ấy không muốn tỉnh lại."
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc với vẻ hào nhoáng chợt lóe tới, bỗng xuất dừng ở trước mặt hắn.
Sở Thanh Xuyên nhìn Đoạn Tử Duy đang cầm mấy cái túi trữ vật trong tay, khẽ nhíu mày.
Nhìn thấy y không thèm liếc nhìn mình lấy một cái, đã định bước vào sân, Sở Thanh Xuyên nhàn nhạt lên tiếng:
"Nàng ấy cần tĩnh dưỡng."
Bước chân của Đoạn Tử Duy bỗng khựng lại.
Dường như nhớ ra điều gì, bước chân tiến vào sân của y rẫm rãi rụt lại:
Mặc dù lúc ấy bọn họ đã dùng linh bảo chữa lành vết thương của nàng ấy.
Nhưng còn việc hao tổn nửa phần xương máu, và trong khoảng thời gian này nàng ấy cũng liên tiếp bị thương, còn lo âu suy nghĩ nhiều về…
Nàng ấy thực sự yêu cầu tĩnh dưỡng cho khỏe.
Nghĩ đến đây, y vẫn không thèm liếc nhìn Sở Thanh Xuyên, chỉ nghiêm túc và cẩn thận mà đặt mấy cái túi trữ vật xuống trước cửa sân.
Sau đó, y muốn lôi kéo Sở Thanh Xuyên rời đi cùng.
Sở Thanh Xuyên nhìn mấy cái túi để trên mặt đất, mày nhíu chặt như muốn thắt lại với nhau:
"Những linh bảo này đặt ở đây, ngươi không sợ người khác sẽ có lòng tham sao?"
Vốn dĩ hắn cho rằng Đoạn Tử Duy sẽ dùng phù chú hoặc pháp khí để bảo vệ những túi trữ vật này.
Nhưng không ngờ, sau khi nghe hắn nói, Đoạn Tử Duy không hề có động thái gì, ngược lại còn sáng mắt lên nói:
"Vậy chẳng phải ta sẽ có cơ hội mang linh bảo đến thêm một lần nữa sao?"
————————
Đoạn Tử Duy: Lắm tiền hào phóng.jpg