Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 44: Lễ vật này, chỉ thuộc về ngươi

Mọi người đồng loạt quay đầu, sau khi nhìn thấy người vừa đến, lập tức cúi đầu hành lễ:

"Kính chào Tông chủ, Nhị trưởng lão, Kỳ phong chủ."

Ninh Mạnh Lan phất tay qua loa đáp lễ, sau đó cau mày nhìn Hứa Vãn Từ đang đứng đó, toàn thân máu tươi đầm đìa.

Mới vài ngày không gặp, nàng lại lăn lộn khiến bản thân mình thê thảm đến mức này.

Hắn đã nghe các đệ tử thuật lại sơ qua những gì vừa xảy ra, nghĩ đến chuyện quá khứ giữa nàng và Tiên Tôn, chỉ đành vung tay áo, thở dài nói:

"Hứa Vãn Từ, cần gì phải khổ như vậy."

"Gϊếŧ người thì đền mạng, nợ tiền thì trả tiền, mỗi người đều phải trả giá cho những việc mình làm."

Hứa Vãn Từ không quay đầu lại, giọng nói của nàng đặc biệt nghiêm túc: "Không phải sao?"

"Lời ngươi nói tuy không sai, nhưng ngươi..." Ninh Mạnh Lan nhìn sắc mặt gần như trong suốt của nàng, âm thầm nuốt nửa câu sau vào lòng:

[Nhưng ngươi, cớ gì phải tàn nhẫn với chính mình đến vậy?!]

Lúc này, Giang Thu Ninh cuối cùng cũng mở miệng:

"Hứa Vãn Từ, ngày đó ta bị thương cũng không nặng, hôn mê là do nguyên nhân khác."

"Bây giờ lời xin lỗi của ngươi ta đã nhận được rồi. Mặc Sương Thánh Lan, ngươi thu hồi lại đi."

[Mặc kệ Hứa Vãn Từ thật sự áy náy hay chỉ… đang diễn trò, thì những gì nàng ta đã làm hôm nay, cũng đã đủ.

Cái giá phải trả đã đã đủ nhiều. Về sau, tuy nàng vẫn sẽ cảnh giác, nhưng sẽ không dễ dàng động thủ với nàng ta nữa.

Nếu như vậy, mục đích của Hứa Vãn Từ, cũng nên đạt tới rồi.

Hơn nữa, hôm nay tông chủ Thái Thanh Tông cũng đã đến, nàng không thể công khai đối đầu với Thái Thanh Tông.

Vậy thì cứ như thế thôi.]

Nhưng Hứa Vãn Từ không thu hồi Mặc Sương Thánh Lan lại như Giang Thu Ninh nghĩ, mà chỉ hơi nghiêng đầu hơi nghi hoặc hỏi:

"Quà tạ lỗi thì làm gì có chuyện thu hồi lại?"

Trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, nàng quỳ một gối xuống đất, cầm Mặc Sương Thánh Lan, nhẹ nhàng áp nó vào lòng bàn tay của Giang Thu Ninh.

Cây Mặc Sương Thánh Lan trong lòng bàn tay nàng, từng chút từng chút, dung nhập vào xương máu của Giang Thu Ninh.

Sau khi nhìn thấy Mặc Sương Thánh Lan hoàn toàn hòa vào cơ thể của Giang Thu Ninh, nàng hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt trong trẻo như lưu ly, không còn chút nào sự cố chấp hay si mê đối với Sở Thanh Xuyên như trước kia.

Giọng nói của nàng dịu dàng, chân thành xin lỗi:

"Giang Thu Ninh, thực xin lỗi."

"Đây là quà tạ lỗi của ta."

"Lễ vật này, chỉ thuộc về ngươi."

————————

Vãn Vãn: Mặc Sương Thánh Lan cho ngươi, ngươi không thể lại cho Sở Thanh Xuyên nha~~