Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 30: Không nên như này

Hắn nhìn biểu cảm bình tĩnh đến cực điểm trên gương mặt nàng, bất giác nhíu mày:

Không nên như này.

Nàng chẳng phải nên giãi bày nỗi đau của mình với hắn sao?

Kể về nỗi đau mất đi người yêu, giải thích sự bất đắc dĩ khi tổn thương Giang Thu Ninh, nói rằng nàng không cố ý làm sai, nàng chỉ nhận nhầm người…

Nhưng nàng chẳng nói gì cả, nàng chỉ đứng đó bình bĩnh nhìn hắn như mỗi lần gặp trước kia, ánh mắt xa cách.

Một chút cũng không giống người vừa mới chết đi sống lại.

Hứa Vãn Từ chờ mãi, nhưng Đoạn Tử Duy vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Nàng nhỏ đến không thể phát hiện mà khẽ nhíu mày:

Đoạn Tử Duy không phải đến để tính sổ với nàng sao?

Sao hắn lại biểu hiện thế này?

Nàng đặt linh kiếm trong tay lên chiếc bàn đá bên cạnh, buông tay xuống, toàn thân không có chút linh khí nào, đây là một cái tư thế hoàn toàn vô hại.

Sau khi thấy Đoạn Tử Duy vẫn không có động tác gì, nàng cất giọng mang theo sự nghi hoặc rõ ràng:

“Không ra tay sao?”

Đoạn Tử Duy như bị dọa giật mình, đột nhiên lùi hai bước.

Hắn lớn tiếng nói: “Ai bảo ta đến để tính sổ với ngươi chứ?!”

“Ta chỉ rảnh rỗi không có việc gì nên đi dạo lung tung thôi!” Hắn gật đầu thật mạnh: “Đúng, chỉ là đi dạo thôi.”

Nghe câu trả lời của hắn, vẻ mặt Hứa Vãn Từ vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại dấy lên chút nghi hoặc:

Tha cho kẻ đã làm tổn thương Giang Thu Ninh?

Điều này không giống tính cách của Đoạn Tử Duy.

Trừ phi, hắn đã nghe được tin gì đó từ trong miệng người khác.

Nàng hơi cụp mí mắt, che giấu sự hiểu rõ vụt qua trong mắt:

Người này không thể là Tông chủ Thái Thanh Tông, càng không phải hai vị trưởng lão, vậy chỉ có thể là Sở Thanh Xuyên.

Tuy nhiên, thân phận của Tiên Tôn Thanh Diễn quá mức làm cho người ta sợ hãi, cho nên Sở Thanh Xuyên hẳn là chưa có lộ ra với Đoạn Tử Duy……

Trong chốc lát, nàng đã suy đoán ra phần lớn sự việc.

Biết Đoạn Tử Duy sẽ không động thủ với mình, trong lòng nàng dâng lên một chút vi diệu ghét bỏ.

Xem ra chỉ có thể chờ người tiếp theo đến gây rắc rối.

Nàng quay người, giọng mang theo chút mệt mỏi:

“Nếu như thế, vậy ta không tiễn.”

Nghe giọng điệu tiễn khách quá rõ ràng của nàng, động tác nhìn trời nhìn đất, loạn ngó khắp nơi của Đoạn Tử Duy lập tức dừng lại.

Hắn vừa mới tới… Hắn vẫn chưa làm gì cả!

Nghĩ đến đây, hắn trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhìn về phía Hứa Vãn Từ, định hỏi thử nàng vài câu.