Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 17: Tạm thời sống sót

Khí vận của nguyên chủ tuy không sánh được với nam chính Sở Thanh Xuyên, nhưng cũng thuộc hàng xuất chúng trong số những tu sĩ cùng cấp.

Cho nên, nguyên chủ mới có thể trở thành nữ phụ có tiếng tăm bên cạnh nam chính.

Cho nên, nguyên chủ mới sở hữu Đoạn Hồn Cốt – một pháp khí cực kỳ hiếm thấy trong Tu Tiên giới.

Đoạn Hồn Cốt là pháp khí thất phẩm trong Tu Tiên giới, có thể vượt cấp đối địch, có thể sinh ra ảnh hưởng tới thần hồn của tu sĩ Đại Thừa, thầm chí là Độ Kiếp, là pháp bảo vô cùng hiếm có.

Một khi kích hoạt, thần hồn sẽ hoàn toàn tiêu tan, chắc chắn phải chết.

Nếu không phải hai vị trưởng lão có linh lực cao cường và kịp thời cứu viện, nàng tuyệt đối không thể sống sót.

Nhưng càng cận kề cái chết, nàng càng thu hoạch được nhiều.

Bây giờ—

Chấn động mà Đoạn Hồn Cốt mang lại cho họ hẳn cũng đủ lớn.

Các trưởng lão Chấp Pháp điện chắc đã tin lời nói dối của nàng được sáu phần.

Chừng đó đã đủ để nàng sống sót một khoảng thời gian.

Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Hai vị trưởng lão cứu nàng gây ra động tĩnh tuyệt đối không nhỏ, giờ đây khi nàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ còn có những tu sĩ khác xuất hiện.

Những tu sĩ chưa chứng kiến toàn bộ màn biểu diễn của nàng trước đó.

Những nguy cơ mà nàng phải đối mặt sau khi tỉnh lại, sẽ không hề nhỏ hơn lúc trước.

Hứa Vãn Từ cảm nhận được linh hồn mình đang dần ngưng thật rơi xuống, trong lòng trầm xuống.

Nàng dùng hết sức cố gắng kiểm soát bản năng của linh hồn, khiến bản thân tỉnh dậy chậm một chút, lại chậm một chút.

Nàng phải tận dụng khoảng thời gian này để suy nghĩ thật kỹ mọi phản ứng sau khi tỉnh lại.

Dù là nhịp thở, biểu cảm, ánh mắt, động tác hay thậm chí từng câu nói sau khi tỉnh dậy.

Từng bước đi tiếp theo, nàng vẫn không được phép mắc sai lầm.

Bầu không khí trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Chưởng môn của Thái Thanh Tông, Ninh Mộng Lam, sau khi đã biết toàn bộ sự việc, sắc mặt ông vừa nặng nề vừa thoáng chút kỳ lạ.

Ông hít sâu một hơi, cúi đầu chỉnh lại ống tay áo đã phẳng phiu đến mức không còn một nếp nhăn nào.

Ba nhịp thở sau.

Cuối cùng, ông không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, giọng mang theo chút kỳ quặc không thể che giấu:

“Nhị trưởng lão, vừa rồi ngài nói…”

Nhị trưởng lão im lặng gật đầu, chặn lại tất cả những lời ông định nói.

Thật là một ngày ly kỳ.