Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 6: Chưa thoát khỏi nguy hiểm

Ánh nắng bên ngoài Chấp Pháp điện ấm áp đến mức khiến người ta lạnh lòng.

Vừa bước ra khỏi Chấp Pháp điện, Hứa Vãn Từ đã cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, hoặc kinh ngạc, hoặc chán ghét.

Một đệ tử không kìm được, kinh ngạc thốt lên hỏi: “Vì sao Hứa Vãn Từ vẫn còn sống?!”

Y vừa dứt lời, đã dẫn lên tiếng xôn xao của chúng đệ tử:

“Đúng thế, loại người xấu xa lòng dạ thâm độc, tàn hại tu sĩ khác như Hứa Vãn Từ, vì sao có thể bước ra khỏi Chấp Pháp điện mà vẫn bình yên vô sự?”

“Những việc ác nàng ta làm, bằng chứng rõ ràng rành rành!”

“Huống hồ, người mà Hứa Vãn Từ hãm hại là thiếu chủ nhà họ Giang! Nàng ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, thế mà có thể thoát tội, không bị trừng phạt?”

Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, bóng dáng Sở Thanh Xuyên đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.

Tất cả đệ tử lập tức nhất trí chuyển ánh mắt về phía hắn.

Một đệ tử nội môn quen biết với hắn, có vẻ cẩn thận bước ra trước, trong giọng nói không giấu nổi sự tò mò: “Sở sư huynh, Hứa Vãn Từ… Đây là không phải chịu trừng phạt gì sao?”

Sở Thanh Xuyên nghe thấy y hỏi vậy, theo phản xạ nhìn về phía bóng lưng chưa bao giờ quay đầu lại ở phía trước, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp đến chính hắn cũng không nhận ra.

Một hồi lâu sau, hắn chỉ khẽ phất tay, ra hiệu cho các đệ tử xung quanh giải tán.

Hứa Vãn Từ luôn rất nhạy cảm với ánh nhìn và sự chú ý.

Nàng cảm nhận được ánh mắt rõ ràng dị thường của nam chính, nhưng bước chân vẫn không hề có chút nào tạm dừng.

Với nàng mà nói, thái độ của đám đệ tử vây xem hay thái độ của nam chính, hoàn toàn không quan trọng.

Điều nàng thực sự quan tâm là những người trong Chấp Pháp điện.

Cho dù trưởng lão trong điện đã tha cho nàng, nhưng nguy cơ của nàng vẫn chưa được giải trừ, thậm chí còn nguy hiểm hơn trước.

Trong Tu Tiên giới, những tu sĩ có tu vi cao thâm có nhiều vô số cách để quan sát hành động của người khác.

Rất có thể, ngay lúc này đây, cũng có người đang theo dõi phản ứng của nàng.

Từ giờ trở đi, mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ của nàng đều tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Nàng vừa ổn định hơi thở và nhịp tim, vừa dựa vào ký ức trong đầu để trở về nơi ở của nguyên chủ.

Ngay cả khi bước vào tiểu viện chỉ có một mình mình, biểu cảm trên gương mặt Hứa Vãn Từ vẫn không khác gì lúc ở trong Chấp Pháp điện, thậm chí so với lúc ấy còn thêm vài phần mệt mỏi.