Giống như con người của ngày trước, khi còn học trong trường, người luôn tràn đầy ánh sáng, chỉ cần cười lên là thời tiết như chuyển từ mây mù sang nắng trong.
Chứ không phải một người trầm uất, trong bất kỳ tình huống nào cũng không chịu nói thêm một lời.
Hơn nữa, vừa rồi... Nhạc Dĩ Thu hình như đang cố níu kéo cô?
Quan hệ của họ dường như không nên xuất hiện từ “níu kéo” này mới phải.
Cô muốn tìm hiểu, nhưng nhớ đến những lời mà Nhạc Dĩ Thu đã nói hôm đó, sắc mặt cô lại lạnh lùng hẳn.
Lâm Hạ Ninh đang định tiếp tục nhắc đến chuyện ly hôn thì bên ngoài vang lên một giọng nói gấp gáp.
“Chủ tịch, không còn thời gian nữa.”
Chủ tịch? Người ở cửa hình như là trợ lý của Lâm Hạ Ninh.
Nhạc Dĩ Thu không ngờ được rằng, đời mình lại "có tiền đồ" đến mức… ký hợp đồng kết hôn với hình mẫu lý tưởng.
Hồi đó cô nghĩ chắc mình bị sắc đẹp làm cho lú lẫn nên mới ký tên vào cái hợp đồng đó. Nhưng cưới nhau năm năm trời, cô vẫn chẳng cưa đổ được Lâm Hạ Ninh, giờ hợp đồng sắp hết hạn, lại còn sắp ly hôn nữa chứ… thật là tiếc nuối vô cùng.
Nhạc Dĩ Thu cẩn thận lôi hợp đồng kết hôn ra xem lại một lần nữa, nhưng cũng chẳng tìm được lý do vì sao hai người lại kết hôn với nhau.
Trong hợp đồng chỉ ghi rõ mấy điều khoản như: tài sản sau khi kết hôn sẽ được chia ra, ai kiếm tiền người đó giữ, không ai được tiêu của đối phương dù chỉ một xu. Ngoài ra còn ràng buộc trách nhiệm của mỗi bên.
Đại khái là: chuyện riêng tư thì ai làm gì làm, nhưng trước mặt người ngoài thì phải diễn cho tròn vai một cặp vợ chồng ân ái mặn nồng.
May mà cô không phải dạng "gái bao" bị bao nuôi.
Nhạc Dĩ Thu thở phào nhẹ nhõm. Cô có lòng tự trọng của mình, dù không rõ vì sao hai người lại giả vờ kết hôn, nhưng ít nhất cô không hề tiêu một đồng nào của Lâm Hạ Ninh.
Cô thích Lâm Hạ Ninh ngay từ lần gặp đầu tiên, thế nên cô chẳng muốn người ta nghĩ cô là kẻ "ăn bám" chút nào.
Chứ không thì cô còn mặt mũi đâu mà theo đuổi Lâm Hạ Ninh nữa?
Khó khăn lắm mới gặp được một hình mẫu lý tưởng hoàn hảo như vậy mà...
“Xì—”
Còn đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên Nhạc Dĩ Thu cảm giác đầu mình lại đau nhói từng cơn. Không ổn rồi, phải nhanh chóng đi bệnh viện thôi.
…
Xuống đến dưới nhà, Nhạc Dĩ Thu mới nhận ra, mười năm đúng là đủ để một thành phố thay đổi đến chóng mặt.
Khu chung cư cô ở thì còn tạm ổn, ít nhất cũng quen thuộc, nhưng vừa bước ra khỏi khu là cô cảm giác như mình xuyên không đến một thế giới khác vậy.
Thành phố thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức làm cô ngơ ngác. Khu chung cư nhà cô hồi đó được xem là khu nhà mới, là nơi đáng sống nhất trong khu vực.
Mấy chục năm trước, khu này vốn là nhà ở phân cho công nhân. Ông bà của cô, mỗi người được chia một căn. Sau này khu vực này trở thành khu giải tỏa.
Không chỉ nhà máy phải di dời, khu chung cư này cũng bị phá bỏ để xây mới. Đến năm 2010, gia đình cô mới chính thức chuyển vào đây ở.
Lúc đó, khu vực xung quanh đã phát triển rất tốt, nhưng so với bây giờ thì đúng là một trời một vực.
Cảm giác của những tòa nhà thép công nghệ cao hiện đại đập thẳng vào mặt, Nhạc Dĩ Thu đứng ở cổng khu chung cư, mất một lúc lâu mới thích nghi được rồi tiếp tục bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước... Càng đi, cơ thể cô càng cảm thấy nặng nề hơn.