Kinh Sơn Nguyệt

Chương 5

Đối với nàng, tuy đã qua mười năm, nhưng có lẽ mùa hè đầy máu tanh đó quá khắc nghiệt, ký ức tươi đẹp ngày trước lại khắc sâu vào tận xương tủy.

Tháng trước, khi nàng gặp Bạch đại ca, quả thật đã gặp một người phụ nữ phong thái bất phàm, luôn nhìn chằm chằm vào nàng.

"Khụ khụ khụ." Trần mẫu ho không ngừng, nhưng ánh mắt sáng ngời: “Ý các ngươi là, Hành nhi nhà ta là đứa nhỏ bị thất lạc của các ngươi sao? Các ngươi có nhớ rõ dáng vẻ và trang phục của đứa nhỏ lúc đó không?"

"Cô nương nhà ta lúc đó mới năm tuổi, mặc áo đỏ váy đỏ, cổ tay áo và vạt váy thêu bướm màu… Đúng rồi, còn có một túi hương, góc túi thêu chữ “Hành” – là tên của nàng…" Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn về phía A Hành.

Không chỉ gương mặt giống nhau, mà ngay cả tên cũng giống. Làm sao có thể trùng hợp như vậy được?

Mắt Trần mẫu đỏ lên, bà dặn Phương Châu: “Đi lấy cái rương bị đè dưới đáy tủ ở tây phòng mang đến đây."

Chẳng mấy chốc, Phương Châu ôm một chiếc rương gỗ đến. Dưới sự ra hiệu của Trần mẫu, rương được mở ra.

Bên trong, bộ áo váy cùng túi hương dù đã hư hao cũ kỹ, nhưng chính là những thứ mà người phụ nữ đã miêu tả.

"Cô nương, chính là cô nương rồi!" Người phụ nữ khóc, nắm chặt tay A Hành: "Cô nương còn nhớ nô tỳ không? Nô tỳ là nhũ mẫu của người đây mà…"

A Hành im lặng không nói. Trần mẫu khẽ kể về quá khứ: “Mười năm trước, ta và cha của Hành nhi gặp Hành nhi trên con đường núi ở địa giới Định Châu. Lúc đó, nàng không nói không khóc, cũng không ầm ĩ, dường như sợ đến mức đờ người. Không xa đó, có một thi thể nam nhân đầu bị đá đập nát, chắc là bị đá rơi đè trúng mà chết…"

Người phụ nữ và quản gia liếc nhìn nhau.

Định Châu nằm gần kinh thành, có vẻ như bọn buôn người vừa rời kinh thành cùng Lục cô nương thì đã xảy ra chuyện.

"Chúng ta đã đưa Hành nhi về nhà. Vì trên túi thơm nàng mang theo có chữ “Hành”, đoán rằng đó là tên của nàng, nên chúng ta giữ lại cái tên này."

"Ơn đức của Trần phu nhân, nô tỳ thay mặt chủ nhân trong nhà cảm tạ. Lần này chúng ta đến là để đón Lục cô nương về. Nếu phu nhân có yêu cầu gì, xin cứ nói."

Trần mẫu bất giác mỉm cười: "Hành nhi có người thương yêu, ta đã mãn nguyện rồi."

"Mẫu thân—"

Trần mẫu nắm tay A Hành, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người phụ nữ kia: “Ta muốn nói vài lời thân mật với Hành nhi." Người phụ nữ cùng quản gia lui ra ngoài nhà chính.