Đô Thị Quái Đàm Boss Thao Túng Phía Sau Màn

Chương 8: Người giấy?

"Ác giả ác báo..."

"Tôi nói mà, phải làm gì thì ma quỷ mới đến chứ? Họ Ngô này đáng lẽ phải gặp báo ứng từ lâu..."

"Này, mấy người nghĩ có phải do vợ cũ của anh ta không?"

"Sau này phải tránh xa anh ta ra, nghe nói khi làm ma rồi thì đầu óc không còn minh mẫn, vạ lây đến mình thì khổ lắm, đúng không?"

Lỗ tai Ngô Lương lại không điếc, mặt xanh mét, nhưng không dám nổi giận, bởi vì giữa đám đông có vài tên côn đồ xăm trổ đầy mình mà hắn ta không dám chọc.

Chỉ còn biết mở to mắt nhìn camera.

Bà chủ sợ một góc nhìn chưa rõ, còn điều chỉnh nhiều camera để xem cùng lúc.

Không hề có ai quấy rối.

Trong hình, giây trước Ngô Lương vẫn ngồi gác chéo chân, sờ quân bài.

Giây sau, hắn ta hét lên một tiếng nhảy bật dậy, đẩy ghế nhìn xuống gầm bàn.

Những người đánh bài cùng bàn đều ngồi yên, dưới gầm bàn chỉ có chân của bốn người.

Vết bầm như móng vuốt ma xuất hiện từ không trung.

[Giá trị kinh hoàng +5]

Lúc này ngay cả bà chủ cũng rùng mình, quay lại nhìn Ngô Lương.

Ngô Lương mặt đầy mồ hôi.

Bà chủ nói: "Hay là, anh về nhà trước đi?"

Ngô Lương hệt như con mèo bị giẫm đuôi: "Ý gì chứ! Chị Phương, tôi là khách quen của quán, để xảy ra chuyện mà chỉ muốn đuổi người đi là ý gì!"

Chị Phương lạnh mặt: "Cho anh mặt mũi thì anh phải nhận. Chẳng phải tôi đang thương lượng với anh đó sao. Cũng không suy nghĩ một chút, tại sao thứ dơ bẩn kia lại chỉ bắt một mình anh? Anh gánh tội là chuyện nhỏ, nhưng liên lụy khách khác mới là chuyện lớn, tôi làm sao giữ anh được? Được rồi, hôm nay miễn phí, Mãnh tử, tiễn anh Ngô giúp tôi."

Chỉ mấy câu nói là đã đổ hết trách nhiệm, dù sao thì chuyện khó chịu này không liên quan đến quán mạt chược của chúng tôi, nếu không ai còn dám đến chơi?

Một tên đầu trọc hóa ra đứng ra: "Anh Ngô, đi thôi?"

Ngô Lương chỉ còn biết khập khiễng bước ra: "Được, coi như chị thắng, từ nay tôi không bao giờ lui tới chiếu cố làm ăn nhà chị nữa!"

Rầm!

Cánh cửa quán bài đóng lại phía sau hắn ta.

Ngô Lương nhìn ra ngoài, khu phố chật hẹp bị bóng đêm bao phủ. Lần đầu tiên anh ta nhận ra đèn đường ở khu dân cư này thực sự tồi tệ đến mức nào! Những cái đèn LED cũ kỹ màu trắng nhạt lờ mờ, chỉ chiếu sáng được vài mét vuông bên dưới, phần còn lại đều chìm trong bóng tối.

Hắn ta do dự hồi lâu, không dám di chuyển.

"Ủa, không phải anh Ngô đó sao? Anh Ngô kiếm được tiền rồi, sao hôm nay lại rời cuộc sớm vậy?"

Theo làn hương thơm nồng nặc, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm mặc váy ngắn hở hang vẫy tay về phía hắn ta: "Vừa hay hôm nay em chưa có khách, anh Ngô có thể chiếu cố cho em gái này được không?"

Mắt Ngô Lương sáng lên, nhận ra đây là một gái điếm ở khu vực này.

Trước đây hắn ta cũng từng bị cô ta kéo khách, nhưng vì ghét cô ta vừa già vừa xấu nên đã từ chối hết. Nhưng hôm nay khác, hôm nay người phụ nữ này chính là "phao cứu sinh" của hắn ta!

"Có thể thuê cả đêm không?"

Mắt người phụ nữ sáng lên: "Thuê cả đêm thì 200!"

"Được, đi thôi."

Ngô Lương dẫn người phụ nữ về nhà.

Suốt đường đi lo sợ, sợ bàn tay ma vẫn đang theo hắn ta.

Ở ngoài sa bàn, Lăng Bất Độ nhếch môi, hóa ra còn biết nhờ người đi cùng, nhưng tiếc rằng, có đôi khi đồng đội heo còn không bằng không có đâu.

Một nam một nữ đang leo lên lầu.

Lăng Bất Độ mỉm cười xấu xa, đứng dậy lấy túi đá từ tủ lạnh, ngậm một miếng vào miệng, chầm chậm thổi hơi lạnh vào lưng hai người.

Tất nhiên hắn chỉ thổi gió nhỏ.

Nhưng với góc nhìn của Ngô Lương, cơn gió ấy nghe như vu vu, trực tiếp vén lên vạt áo, khiến đỉnh đầu suýt nữa nổ tung!

[Giá trị kinh hoàng +10]

Người phụ nữ bên cạnh không nghĩ ngợi nhiều, còn cười gượng: "Anh đừng nói chứ, tòa nhà cũ cho người ta cảm giác đúng là mát mẻ thật, mùa hè chắc là tiết kiệm được khối tiền điện điều hòa nhỉ?"

Tiết kiệm điều hòa đĩ mẹ nhà cô!

Ngô Lương càng không dám để cô ta rời đi, vội ôm chặt lấy vòng eo ấm nóng của cô ta: "Đừng nói nhiều, nhanh lên."

"Gì vậy, đã thuê cả đêm rồi, em sẽ là của anh cả đêm... Má ơi!"

Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết.

Khiến Ngô Lương nhảy dựng lên cao hai thước: "Có chuyện gì vậy?"

[Giá trị kinh hoàng +5]

"Người... Người giấy!"

"Người giấy gì?"

"Xin lỗi anh, em không làm nghề này nữa..."

Dù mang giày cao gót nhưng không hề cản trở cô ta di chuyển nhanh như thỏ, Ngô Lương không kịp ngăn.

"Đứng lại, tôi đã trả tiền rồi!"

"Trả lại! Mang về đốt cho mẹ anh!"

Hai tờ giấy bạc đỏ bay lên không trung, rồi rơi xuống bậc thang tối đen.

Con đĩ thối tha, lòng dạ hiểm độc!

Ngô Lương lấy can đảm chửi rủa đi nhặt tiền.

Nhưng hai tờ giấy bạc không thấy đâu.

Nằm trên bậc thang dưới, hiện rõ hai tờ giấy tiền trắng toát.

Đệt mợ!

[Giá trị kinh hoàng +12]

Hắn ta vứt tờ giấy tiền đi như bị đốt, chân yếu đến không đứng vững.

Trong đầu cứ vang lên câu nói của con điếm lúc nãy.

Người giấy? Người giấy là cái gì?

Có phải ở tầng trên không?