Xấp giấy vẽ màu mua từ khu giảm giá siêu thị, giá bán cao ngất ngưởng hai tệ chín một túi của Lăng Bất Độ đã giáng cho hắn một cái tát trời giáng: Để ta cho nhà mi biết thế nào gọi là của rẻ là của ôi!
Vừa cứng! Vừa giòn! Không hề mềm dẻo, sờ lâu còn phai màu!
Thực sự không còn cách nào, Lăng Bất Độ chỉ đành cắt nhỏ ra từng chút từng chút một rồi ghép lên, cuối cùng khiến hai người giấy giống như bị ngũ mã phanh thây rồi ghép lại, khắp người toàn là vá chằng vá đυ.p, ngay cả khuôn mặt trắng bệch cũng là ghép từ nhiều mảnh, trong đó con thấp hơn bởi vì tay run, còn ghép lệch một miếng, khiến mặt bên trái bị lõm vào, khỏi nói trông kinh dị cỡ nào.
Ơ?
Nhìn hai tác phẩm mới ra lò của mình, Lăng Bất Độ vốn còn cảm thấy không hài lòng, người giấy chất lượng thế này, ở xưởng giấy cúng tế nhà hắn chỉ có thể tiêu hủy tại chỗ, ngay cả tiêu chuẩn hàng lỗi cũng không đạt, mang ra ngoài cho con cháu hiếu thảo nhìn thấy, chắc chắn sẽ nổi giận ngay tại chỗ: Đốt thứ đồ chơi gì cho ông/bà/bố/mẹ tôi thế này, để cho nhà mấy người làm thông với cõi âm, chứ ai bảo mấy người cho tôi xuống âm phủ thật đâu?
Quả thật, hai người giấy với phong cách vẽ này, mang đi đốt chắc chắn là không được, nhưng mang đi dọa người thì lại chuẩn cơm mẹ nấu...
Dùng bút màu trẻ em vẽ ngũ quan cho người giấy, đặc biệt là hai má đỏ hồng tròn trịa, nhất định phải có, đó chính là tinh hoa của người giấy.
Cuối cùng tô lại màu cho chỗ ghép nối, che đi lớp keo bên dưới.
Được rồi, vô cùng bơ phệch.
Hai người giấy rất nhanh đã được hệ thống chứng nhận.
Lăng Bất Độ thở phào nhẹ nhõm, hoạt động cái cổ hơi cứng đờ, đứng dậy, đi đến chỗ sa bàn xem tình hình thế nào.
Ngô Lương vẫn đang đánh mạt chược.
Hôm nay vận may của hắn ta đúng là rất tốt, muốn gì được nấy, thần cản gϊếŧ thần phật cản gϊếŧ phật, bên cạnh đã tích góp được một đống tiền lớn nhỏ, những người chơi bài cùng bàn với hắn than ngắn thở dài, đang cãi nhau đòi giải tán sớm, thế nhưng Ngô Lương đang hứng chí, nói gì cũng không cho đi.
"Không được như vậy, thua rồi muốn chạy, làm hỏng vận may! Sau này xem ai còn chơi với các người nữa, nói rõ chơi thâu đêm thì phải thâu đêm, thiếu một phút cũng không được!"
Hả? Chơi thâu đêm cơ à?
Lăng Bất Độ có chút khó xử, cũng không phải do người đông thì không thể dọa người, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều. Quán mạt chược này vừa ồn ào vừa lộn xộn khói thuốc mù mịt, cộng thêm Ngô Lương đang ham mê cờ bạc, người giấy? Cút cút cút đừng làm phiền bố mày kiếm tiền!
Lần đầu ra mắt rất quan trọng, tuyệt đối không thể hành động qua loa như vậy.
Nghĩ cách nào đó để hắn ta về nhà sớm?
À, có rồi!
Lăng Bất Độ lấy túi nylon siêu thị chưa dùng đến lúc trước, nhanh chóng dùng dây kim loại ở miệng túi bánh mì buộc chặt, làm thành một túi nước nhỏ hình năm ngón tay, sau đó cẩn thận bỏ vào tủ lạnh cũ kỹ trên ban công.
Tủ lạnh trông có vẻ đã lâu đời, nhưng ơn trời vẫn còn hoạt động, chỉ mất năm phút đã làm đông cứng túi nước nhỏ.
Theo thường lệ được hệ thống chứng nhận, đang định thực hiện kế hoạch tiếp theo...
Thì thấy trong sa bàn, lúc này đột nhiên từ mép bàn đi vào một nhân vật mới.
Nhân vật mới mặc đồng phục học sinh phối màu xanh trắng, trên tay xách một chiếc cặp sách to tướng, mặc dù cũng là phong cách hình nộm đất sét, nhưng dáng người thẳng tắp, ngũ quan rõ ràng, dáng vẻ đi vòng qua những bàn mạt chược lộn xộn, chính là tạo cho người ta cảm giác một thiếu niên trong sáng, tạo thành sự tương phản rất mạnh với môi trường xung quanh.
Rõ ràng không chỉ một mình Lăng Bất Độ chú ý đến nhân vật mới, trong quá trình cậu học sinh kia đi vào trong, liên tục có những người đánh bạc chào hỏi cậu.
"Tinh Thần vừa tan học đấy à? Ôi chao đã lâu không gặp, lại cao lên một đoạn rồi! Cậu bé đẹp trai thật đấy, không giống thằng cha nó chút nào!"
"Tôi nghe con gái tôi nói, Tinh Thần ở trường chúng nó lúc nào cũng thi đứng nhất! Ông nói xem lão già Ngô Lương kia, sao lại có phúc sinh ra đứa con trai ngoan ngoãn như vậy chứ!"
"Ông Vương hàng xóm cho đấy, ha ha ha..."
"Mẹ kiếp Triệu Đức Khai, còn nói nhảm nữa, tin ông đây cắt lưỡi ông nhét vào bồn cầu không!"
"Nóng rồi nóng rồi anh ta nóng rồi..."
"Họ Ngô kia ông kêu mọi người phân xử xem, con trai ông từ đầu đến chân, có chỗ nào giống ông không? Còn không thừa nhận, hàng xóm người ta đồn ầm lên rồi. Lúc trước chắc chắn là vợ ông cắm sừng ngươi, sinh con nhà người ta cho ông nuôi đấy!"
"Ha ha ha..."
Ngô Lương tức giận chửi bới ầm ĩ, đáng tiếc một mình không địch lại nhiều người, bị chèn ép đến mức không ngẩng đầu lên được.