Mạnh mẽ lên án một phen môi trường sống quá an nhàn, hòa bình ở trong nước. Lăng Bất Độ xoa xoa cái bụng lép kẹp, thật sự không chịu đựng nổi nữa, đành phải đến siêu thị mua một ít gạo, mì, dầu ăn, trứng, cà chua. Với số tiền ít ỏi trong tay, hắn không thể nào ăn đồ ăn ngoài được nữa, đành phải nấu tạm mì qua ngày vậy.
Thành phố A là một đô thị hiện đại phát triển vô cùng phồn hoa, nhưng giữa những tòa nhà cao tầng san sát vẫn còn tồn tại những khu ổ chuột cũ kỹ như những miếng vá vậy.
Do giá thuê nhà rất rẻ, nên nơi đây đã thu hút rất nhiều người nghèo khó đến sinh sống, ngày ngày bận rộn, giống như những đàn kiến mặt mũi mờ nhạt.
Lăng Bất Độ vừa leo cầu thang vừa nghĩ, cảm ơn chuyến xuyên không chết tiệt này, đã tăng thêm độ dày cho cuộc sống của hắn. Bởi vì là một đứa trẻ may mắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, lẽ ra cả đời này hắn sẽ không bao giờ được chứng kiến
môi trường sống khổ sở thế này.
Căn hộ hắn thuê là một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách, nằm ở tầng năm. Đúng ra phải là tầng bốn, nhưng hiển nhiên số bốn quá xui xẻo - bên tay phải cầu thang. Tòa nhà này được xây dựng vào những năm 1990, nên dĩ nhiên là không có thang máy, mà cách bố trí bên trong tòa nhà rất chật chội, ánh sáng lờ mờ, bóng đèn giữa tầng ba và tầng bốn cũng bị hỏng, không biết là chủ nhà quên hay không quan tâm, tóm lại là không sửa.
Lăng Bất Độ đang cúi đầu leo
lên thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng vọng xuống, đoán chừng chỉ cần rẽ một cái là sẽ chạm mặt hắn.
Hắn lại đổi túi đồ nặng trịch sang tay khác, nhường đường cho người hàng xóm vô danh kia.
"Lát nữa có nên chào hỏi không nhỉ?"
Lăng Bất Độ tự an ủi mình trong lúc đau khổ, sau đó ngẩng đầu lên.
Chủ nhân của tiếng bước chân vừa lúc này lộ diện, là một người đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường, mặc áo ba lỗ, quần đùi, đi đôi dép tổ ong mép rách tua rua, vừa đi xuống vừa cúi đầu nghịch điện thoại, rất nhanh tiếng đọc đặc trưng của AI và tiếng cười khan đã tràn ngập cả hành lang.
"Đậu má!" Người đàn ông trung niên mải mê xem điện thoại, suýt chút nữa đâm vào người Lăng Bất Độ.
Hắn ta giật nảy mình, không xin lỗi, mà lại giành nói trước, mắng về phía bóng người màu đen dưới bậc thang: "Làm bố mày giật mình! Đứng đây giả thần giả quỷ à? Đi đường con mẹ nó không một tiếng động!"
Bóng người đen dường như bị mắng đến ngây người.
Người đàn ông trung niên rất bất lịch sự bật đèn pin điện thoại, chiếu vào mặt Lăng Bất Độ, sau đó tặc lưỡi một tiếng: "À đúng rồi, mày là thằng nhóc mới chuyển đến hôm nay phải không? Thuê căn hộ đối diện nhà tao?"
Mẹ kiếp, chắc chắn rồi, bà tám Vương Lệ Phân nói người thuê nhà mới chuyển đến trông rất ngon nghẻ, không chỉ có khuôn mặt đẹp, mà dáng người còn cực phẩm, chân dài eo thon, nhìn là biết sung sức, hoàn toàn khác hẳn với đám rau muối dưa cà trong quán mạt chược.
Vừa dứt lời, mấy bà cô đang vừa hút thuốc vừa sờ bài lập tức nhộn nhạo lẳиɠ ɭơ cười rộ lên, nhưng đám "rau muối dưa cà" thì không vui, thầm nghĩ cái quái gì vậy? Đàn ông có tiền có bản lĩnh mới là đúng chuẩn, chỉ đẹp trai thì có tác dụng gì, nghèo rớt mồng tơi, sớm muộn gì cũng phải đi bán mông!
"Nhìn xem, đúng là nhát gan, bố mày mắng vào mặt mày, mày dám nói lại một câu không? Cứ trừng mắt nhìn nhìn nhìn, nhìn mẹ mày à?"
Người đàn ông trung niên giống như một tên côn đồ già va vào Lăng Bất Độ, vừa lắc lư đi xuống, vừa gào lên "nhắc nhở" hắn: "Này, nhóc con, chủ nhà mày có nói cho mày biết, căn phòng mày thuê đã từng có người chết không đấy ~ Ban đêm ngủ thì cẩn thận nhé, con ma nữ đó thích mấy thằng trai bao như mày lắm..."
Lăng Bất Độ im lặng nhìn hắn ta lảo đảo xuống tầng một, "kẹt" một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong bóng tối không ai nhìn thấy, lúc này trên mặt hắn không những không có chút tức giận nào, mà ngược lại nụ cười còn rực rỡ như hoa mùa xuân.
"Ha ha ha ha."
Thế nào gọi là tìm mỏi mắt cũng không thấy, có được một cách dễ dàng?
Thế nào gọi là Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng*?
*Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.
Chạy long nhong bên ngoài cả ngày chẳng được gì, kết quả kẻ ác lại ở ngay bên cạnh mình?