Vân Yên sắp xếp lại tư tưởng đang hỗn loạn trong đầu, cô đã sống hơn 35 năm, chỉ một lòng say mê với y thuật, còn chưa gặp qua tình trạng nan giải như thế này. Mọi chuyện trong cuộc sống của cô trước đây quá suôn sẻ, là thiên kim nhà giàu, có vị hôn phu là doanh nhân thành đạt, sự nghiệp cũng là có nhiều thành tựu, là bác sĩ có danh tiếng đứng đầu Y Đại. Ba mẹ hai bên đều xem cô như là viên ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay, vì vậy trong tình trạng hiện tại, Vân Yên thật sự hơi bế tắc và chán nản, có phải cô đã quá sung sướиɠ, nên ông trời mới trêu chọc cô đúng không.
Dường như nhớ lại vài chi tiết quan trọng, Vân Yên nhanh chóng mở lịch xem thử, ôi trời chỉ còn hơn ba mươi ngày nữa là thiên tai kéo đến. Trong trận mưa lũ lớn đầu tiên, con người đều nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng không ai biết nó chính là chuỗi tai họa, bắt đầu đưa con người đi đến con đường diệt vong. Và cô, cũng chính là pháo hôi xui xẻo sẽ đi theo ông bà trong trận lũ kinh hoàng sắp đến trong một tháng nữa.
Vân Yên nhảy xuống giường, cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, sau đó lấy miếng ngọc bội đeo trên ngực xuống, dùng dao nhỏ cắt đầu ngón tay, nhỏ máu lên trên. Cô nhớ rõ, lúc cô rơi xuống nước, miếng ngọc vô tình rớt lại, Kỳ Hoa may mắn nhặt được, sau đó lại khám phá thêm không gian bên trong, nhờ vậy cô ta và tên khốn tra nam kia mới có thể sống sót vượt qua khủng hoảng, tai nạn triền miên.
Cô còn nhớ có một đoạn miêu tả, lúc cô và bọn họ cũng ngồi thuyền cứu hộ rời khỏi trường học. Rõ ràng cô sẽ không sao, nhưng chỉ vì Kỳ Hoa điên cuồng bảo sợ sệt, muốn cô ngồi cạnh, sau đó cô ta di chuyển, khiến thuyền bị rung lắc, cô ta bị ngã xuống nước, thuận tiện túm theo cô. Nhưng người ta là nữ chính, có nam chính xả thân ứng cứu, còn cô chỉ có thể trôi theo dòng nước, tùy ý bị cơn lũ nuốt trọn.
Vân Yên làm xong mọi việc, sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cô liền bỏ điện thoại, vì tiền cùng giấy tờ vào balo. Cô cũng thu dọn hết mọi thứ đồ vật cá nhân của mình, bỏ hết vào không gian. Cô muốn về căn nhà ông bà nội đã để lại cho cô, căn nhà đó ở vị trí khá tốt, lại là Khu chung cư hiện đại, mới xây dựng chưa đến mười năm, còn nằm trên tầng thứ 25, hoàn toàn không lo bị lũ ngập đến. Cô quyết định tự mình trữ lương thực, nằm yên trong nhà mà hưởng phúc, thời điểm đó nếu đi đến Trại tị nạn, xém chừng chỉ có thể giữ mạng, chứ chẳng sống được thoải mái, chưa kể còn có người xấu để ý đến những cô gái yếu đuối như cô.