Bất kể vẻ mặt của những người dân trước mặt ra sao, Doãn Thu Phong vẫn giữ dáng vẻ phong độ, nụ cười khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
“Đại Vương” cũng len lén lại gần chân Doãn Thu Phong, lè lưỡi làm trò đáng yêu.
Ban đầu, dân chúng khi thấy chú chó khổng lồ trông như sói hoang này thì kêu lên hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
Người nhát gan thậm chí còn ngã ngồi xuống đất.
Nhưng mà con chó lớn này, ánh mắt nó ngốc nghếch quá mức, cái đuôi còn vẫy đến nỗi tạo thành ảo ảnh.
Trông thật sự không giống chó dữ.
“Không cần sợ đâu mọi người.” Doãn Thu Phong xoa đầu nó một cái.“Con này to xác vậy thôi chứ không cắn người đâu, tính nó ngoan lắm.”
“Đại Vương” đúng là thông minh, nghe vậy bèn bước thêm mấy bước, cúi đầu để một cô gái trẻ vuốt ve.
Thấy nó thật sự không cắn người, dân chúng mới an tâm, chỉ là không biết giống chó này là giống gì mà nhìn đáng sợ như vậy.
Nhờ chú chó làm màn mở đầu, mọi người cảm thấy tự nhiên hơn.
Họ thi nhau hỏi khi nào cửa tiệm mở bán, sao chưa thấy động tĩnh gì cả.
Doãn Thu Phong bịa đại một lý do để cho qua chuyện, nói:
“Tiệm tạp hóa này hôm nay mới chính thức khai trương. Tôi không mời đoàn múa lân trống kèn tới làm rộn, nhưng đã có mặt mọi người ở đây, thì cùng nhau đón chút may mắn nhé.”
Anh mở một gói kẹo trái cây loại lớn thường dùng để đãi khách ở quê, chia cho mỗi người mấy viên.
Không cần biết nhiều hay ít, chỉ là tấm lòng thôi.
Hơn nữa, hàng xóm láng giềng thời cổ đại chính là bậc thầy lan truyền tin tức. Vị trí cửa tiệm của anh không thuận lợi lắm, cần phải dựa vào sự truyền miệng.
Với thái độ, khí chất và diện mạo của anh, cộng thêm chú chó vừa ngốc vừa dễ thương, thật sự khiến người khác không thể không quý mến.
Dù trong lòng dân chúng vẫn có chút dè chừng, nhưng ít nhất không đến mức quá hoảng loạn.
Phát hết kẹo xong, một người phụ nữ trung niên rụt rè hỏi:
“Ông chủ, tối qua có phải có người đàn ông đến nhà anh mua đường cát không?”
“Đúng là có chuyện này.”
Người phụ nữ ấy lập tức lộ vẻ phấn khởi, hỏi:
“Vậy đường đó giá bao nhiêu? Còn không?”
“Đại khái còn khoảng mười cân.” Doãn Thu Phong đáp. “Đường này bán tối thiểu nửa cân, giá hai mươi lượng bạc một cân.”
Anh biết ở thời cổ đại, đường thường được mua từng hai lạng, ba lạng, thậm chí là vài phân. Nhưng anh nào có thời gian phân chia nhỏ lẻ như thế?
Chỗ đường trắng nhập hôm qua của anh vừa khéo là các gói nửa cân và một cân, nhờ bé củ nhân sâm đổi bao bì khác, thế là có thể bán ngay.
Dù giá cao hơn trên thị trường, nhưng người phụ nữ này sáng nay đã qua nhà họ Chu xem, chất lượng thật sự rất tốt.
Người phụ nữ cắn răng:
“Cho tôi nửa cân.”
Chưa bước chân vào cửa tiệm, Doãn Thu Phong đã chốt được đơn hàng này.
Anh cảm thấy hơi mơ hồ, nhưng ngay sau đó, điều càng khó tin hơn đã xảy ra.
Đám dân chúng vây quanh trước cửa tiệm chỉ trong chớp mắt đã mua sạch số đường trắng trong tiệm.
Không hổ danh là kinh thành Thịnh Kinh, ngay cả những người dân bình thường cũng có thể cắn răng mua một chút đường trắng giá cao mang về.
Điều khiến Doãn Thu Phong thấy kỳ lạ là, sao ai cũng mua đường trắng, mà lại không vào trong tiệm, mua xong là đi ngay?
Những người không mua được đường cũng không vào, chỉ hỏi khi nào có hàng, rồi lần lượt rời đi.
Doãn Thu Phong chặn một thanh niên trông mặt mũi dễ gần lại, hỏi:
“Huynh đệ, cho tôi hỏi một chút, sao mọi người chỉ mua đường trắng? Trong tiệm tôi còn nhiều đồ tốt lắm.”
Anh thanh niên ngại ngùng cười nói:
“Người đàn ông mua đường tối qua, mẹ già của ông ta vốn đang bệnh nặng, đại phu nói không qua nổi sáng nay. Nhà ông ấy đã chuẩn bị xong đồ để lo hậu sự, nhưng không ngờ, sau khi ăn bánh đường trắng, sáng nay bà cụ có thể xuống giường đi lại rồi.”
Hàng xóm láng giềng với nhau, ai cũng biết rõ tình hình nhà người khác.
Bà cụ nhà họ Chu bệnh đã lâu, hôm qua đại phu phán rằng chỉ còn sống được qua đêm. Sáng nay, không thấy người nhà họ Chu báo tang, dân làng nghĩ bà cụ có lẽ còn chút hơi tàn, bèn rủ nhau đến nhà thăm, tiễn biệt lần cuối.
Nhưng vào đến cửa nhà họ Chu, họ lại thấy con trai và con dâu cả của Chu Lợi đang dìu bà cụ đi dạo trong sân.
Ban đầu ai nấy đều nghĩ đó là hồi quang phản chiếu.
Nhưng gần đó có một vị đại phu tới bắt mạch, lại nói rằng cơ thể bà cụ tuy vẫn yếu nhưng đã thoát khỏi quỷ môn quan.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Chu Lợi bèn mang chỗ đường trắng còn lại ra, mọi người thấy loại đường trắng như tuyết ấy, nghe thêm chuyện tiệm tạp hóa đột ngột xuất hiện, liền ùn ùn kéo tới.
Thế là hình ảnh Doãn Thu Phong nhìn thấy khi thức dậy mới xảy ra.
Giờ đây, đường trắng đã được đồn đại khắp nơi thành một loại thần phẩm “chữa bách bệnh”.
Về lý do mọi người không vào tiệm, quả thực khiến người ta khó xử.
Trông ai cũng có vẻ không đủ tiền mua.
Dù mức sống của dân chúng Thịnh Kinh khá tốt, cắn răng một lần mua nửa cân đường vẫn được. Nhưng những thứ khác trong tiệm của vị ông chủ này, vừa nhìn đã thấy xa tầm với, ai mà dám bước vào? Lỡ tay làm hư hỏng, thì đúng là đền không nổi.
Doãn Thu Phong cũng ngơ ngác.
Đường trắng đó chẳng qua chỉ là hàng nhập từ chỗ bán buôn, là loại đường trắng hết sức bình thường.
Sau khi người trước cửa tiệm đã tản hết, Doãn Thu Phong mới vào nhà hỏi củ nhân sâm nhỏ:
“Ngươi có làm gì với chỗ đường đó không?”
“Chuyện đó sao có thể chứ?” Nhân sâm nhỏ đáp. “Đừng nói đến việc ta có nghĩ tới chuyện đó hay không, mà là ta vốn không có khả năng này.”
Tính năng chữa bệnh thì có, nhưng chỉ có tác dụng với chủ nhân. Hắn còn chưa nói chuyện này với chủ nhân.
Doãn Thu Phong nghĩ mãi cũng không hiểu, đành quy kết cho trình độ y học thời này thấp, có khi là chẩn đoán nhầm?
Anh còn chưa kịp nói thêm gì, Chu Lợi đã dẫn theo phu nhân và người hầu tới.
Tối qua gấp gáp, ra ngoài mua đường quên luôn việc sai người hầu trong nhà. Đành tự mình chạy ra ngoài.
Nhưng may mắn là chính ông đi, nếu không, người hầu trong nhà vốn chậm chạp, không biết chữ, cùng lắm là tới gõ cửa tiệm quen thường mua đường.
Như thế đã không gặp được cửa hàng tạp hóa kỳ lạ này.
Chu Lợi mặt mày rạng rỡ:
“Ông chủ, chuyện tối qua thật sự rất cảm ơn ngài. Chúng tôi chuẩn bị chút lễ mọn, xin ông chủ nhất định phải nhận.”
Phu nhân của ông, Trương Lan, còn hơi cúi người hành lễ với Doãn Thu Phong:
“Đa tạ công tử đã cứu mẹ chồng tôi.”
Doãn Thu Phong đỏ mặt, vội lách người tránh:
“Chu lão bản, bệnh tình của lệnh đường thật sự không liên quan đến tôi. Tôi cũng đã nhận chiếc nhẫn của ông, coi như tiền trao cháo múc, lễ vật thì không cần đâu, giữ lại để tẩm bổ cho lão phu nhân.”
Chu Lợi không chịu, hôm nay nhất định phải tặng lễ.
Nếu như hàng xóm vẫn còn nửa tin nửa ngờ về hiệu quả của loại đường trắng này, thì ông hoàn toàn tin tưởng.
Mẹ ông từ nửa năm trước đã thường xuyên chóng mặt, tay chân lạnh, run rẩy, yếu sức, đổ mồ hôi, tim đập nhanh, thậm chí ngất xỉu vài lần.
Các đại phu ở Thịnh Kinh đã đến xem qua, nhưng không ai nói ra được nguyên nhân chính xác.
Toa thuốc cũng đổi mấy đợt, vẫn không hiệu quả gì.
Sức khỏe của bà cứ lúc tốt lúc xấu, đôi khi trông có vẻ ổn, nhưng ngay sau đó lại phát bệnh.
Thể trạng không tốt, ăn uống cũng kém, kéo dài ngày càng nghiêm trọng, nửa tháng trước gần như nằm liệt giường hẳn.
Không ngờ sau khi ăn bánh đường trắng, chỉ trong chốc lát, bà đã có sắc hồng hào trở lại, còn đủ sức nói chuyện với mọi người một lát.
Gia đình ai cũng nghĩ bà có lẽ là hồi quang phản chiếu, bèn dỗ bà ăn thêm vài miếng bánh đường trắng để thỏa tâm nguyện cuối đời.
Nhưng càng ăn thêm vài miếng, tình trạng của bà càng tốt hơn.
Cả nhà túc trực suốt đêm.
Vì thời gian gần đây bà ngủ quá nhiều, nên không thấy buồn ngủ nữa. Tới sáng, bà đã có sức đứng dậy, còn nhờ cháu trai dìu ra sân đi lại.
Dù loại đường trắng này không có công dụng thần kỳ, thì việc ông chủ nửa đêm mở cửa bán đường cho ông để tròn đạo hiếu đã là một ân tình lớn rồi.
Doãn Thu Phong lần đầu thấy sự nhiệt tình của người thời cổ, từ chối mãi không được, đành nhận lễ vật rồi mời hai vợ chồng vào nhà.
Chu Lợi và vợ bước vào nhà mà ánh mắt cứ lúng túng không biết nhìn đi đâu, trông rất bối rối.
Doãn Thu Phong dẫn họ tới phòng khách bên cạnh, mở một chai sữa đậu nành, rót cho mỗi người một ly:
“Nhà tôi không có trà, sữa đậu nành này, mời Chu lão bản và Chu phu nhân nếm thử xem.”
Ghế sofa mềm mại, nền gạch men sáng bóng, chiếc bàn thấp trong suốt bằng thủy tinh bày đầy hoa quả mà họ chưa từng thấy.
Cộng thêm cách bày trí trong nhà, bức tường treo một tấm bảng đen lớn, trông bóng loáng. Đừng nói tới việc nhìn thấy bao giờ, họ thậm chí chưa từng nghe nói.
Hai vợ chồng càng thêm mất tự nhiên.
Doãn Thu Phong cũng không định giải thích gì. Có đôi lúc, giữ một chút thần bí cũng là cách tự bảo vệ mình.
Thần bí có thể thu hút sự chú ý và tò mò của người khác, nhưng nếu quá thần bí, kẻ xấu không rõ thực hư cũng không dám tùy tiện vượt qua giới hạn.
Anh mở đầu câu chuyện:
“Tôi vừa mới quay về Thịnh Kinh, hiện mở tiệm tạp hóa này, nhưng còn chưa rõ người dân ở đây thường mua những gì. Chu lão bản có thể cho tôi vài gợi ý không?”
Nhà Chu Lợi làm nghề nước tương gia truyền, nhờ đó mà tạm trụ lại được ở Thịnh Kinh.
Hai vợ chồng nhìn cửa tiệm tạp hóa bên cạnh, rồi liếc nhau một cái.
“Không biết ông chủ Doãn ngoài đường ra thì còn bán gì nữa?”
Doãn Thu Phong đáp:
“Nhiều lắm, gạo, dầu, muối, giấm, kim chỉ, đồ ăn, thức uống, văn phòng phẩm, đồ gia dụng, tạp hóa mà, cái gì cũng có một ít.”
Chu Lợi ngạc nhiên trong chốc lát:
“Ông chủ Doãn có muối dẫn (giấy phép bán muối) sao?”
Doãn Thu Phong giật mình, quả thật đã quên mất chuyện này, thời cổ không thể tùy tiện bán muối.
Anh cười nói:
“Nói nhầm rồi, không có muối, nhưng các loại gia vị khác thì đủ cả.”
Chu Lợi không để ý, tiếp lời:
“Nghe ông chủ nói, hàng hóa trong tiệm cũng giống như các tiệm tạp hóa khác thôi.”
Có điều cao cấp hơn chút. Dù thế nào ông cũng thấy, tài sản của ông e rằng chẳng mua được bao nhiêu ở đây.
Ông tiếp tục nói:
“Rèm treo trên tường nhà ông chủ, không biết là loại vải gì, nhưng nếu mang ra bán, chắc chắn bán được giá cao.”
Đó chính là rèm cửa, do ông ngoại anh chọn. Anh thấy nó hơi sến, nhưng ở thời cổ, vải vóc luôn là món hàng giá trị cao. Không có tiền, dùng vải để đổi hàng hóa cũng là cách.
Doãn Thu Phong trầm ngâm, ghi nhớ lại. Anh định hỏi thêm, thì một đoạn nhạc vang lên đột ngột.
Ôi trời, tiếng chuông điện thoại vang lên.
☘️☘️☘️