Vậy mà Ngọc Lưu Tuyết lại chẳng hề để ý, chân không câu nệ tiểu tiết, mang một đôi dép lê bông trắng, cô như không nhận ra ánh mắt quan sát của Lâm Thanh Âm, tự nhiên khoác tay Lâm Thanh Âm: "Tôi xong rồi."
Lâm Thanh Âm cụp mi, khẽ đáp: "Đi thôi."
Các khách mời khác đã chờ sẵn trong phòng quay phim, lần đầu tiên thấy Thanh Ngô và Lâm Thanh Âm thân mật như vậy, mọi người đều sững sờ. Ngọc Lưu Tuyết cười rạng rỡ với mọi người, khiến trong lòng họ lại nổi lên sóng to gió lớn.
Thanh Ngô sao lại thay đổi như vậy?
Trước khi quay phim, đạo diễn đang bàn bạc kịch bản, Ngọc Lưu Tuyết nhàm chán cầm điện thoại xem tin tức giải trí, dưa của thế giới này vừa to vừa thơm, chỉ là cô không ngờ lại ăn trúng dưa của chính mình.
Bánh bao nhỏ của Thanh Âm: "Chúc mừng Thanh Ngô đạt được ba lần từ chối liên tiếp! Hôm nay Thanh Ngô lại bị Diêu thiếu gia từ chối à? Đúng vậy."
Ngọc Lưu Tuyết bĩu môi, phồng má hỏi hệ thống: "Ái phi, sao ta thấy người này đang chế nhạo ta?"
Hệ thống: "Ký chủ tự tin lên, cô ta chính là đang chế nhạo người đó."
Ngọc Lưu Tuyết buồn bã đặt điện thoại xuống, ngón tay vô tình lướt trên màn hình vài cái, cô nhíu mày: "Quá đáng quá, sao có thể nói người ta như vậy? Người ta đang cố gắng làm một đóa bạch liên hoa thuần khiết đây này."
Lâm Thanh Âm tay cầm một túi thuốc nhỏ đi tới, ánh mắt lướt qua khóe môi Ngọc Lưu Tuyết, rồi lặng lẽ thu hồi: "Sao vậy?"
Ngọc Lưu Tuyết không nhìn màn hình, đưa điện thoại cho Lâm Thanh Âm, cố gắng kìm nén khóe môi, giả vờ buồn bực than thở: "Fan của cậu lại bôi đen tôi."
Lâm Thanh Âm nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy:
"Thật ra tôi thấy Thanh Ngô cứ bám lấy Diêu thiếu gia không buông, rất có thể là vì Lâm Thanh Âm đấy."
"Thanh Ngô và Lâm Thanh Âm ra mắt cùng thời điểm, ba năm trôi qua, Lâm Thanh Âm đã là nữ minh tinh phái thực lực nổi tiếng trong giới, tạo ra vô số nhân vật kinh điển được đánh giá cao trên màn ảnh rộng, Thanh Ngô vừa ghen tị vừa cố gắng đuổi kịp Lâm Thanh Âm, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không đạt được một phần trăm của người trong mộng. Lúc buồn bã thất vọng, cô ta bỗng nghe tin vị hôn phu cũ đang theo đuổi thần tượng của mình, Thanh Ngô hoảng sợ -- tra nam muốn cướp người trong mộng của cô ta rồi!"
"Dưới sự đan xen của ghen tị, sợ hãi và nhiều cảm xúc phức tạp khác, Thanh Ngô bắt đầu đối đầu với Lâm Thanh Âm khắp nơi, chỉ để thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Âm, mong cô ấy bố thí cho mình một ánh mắt."
"Nghe cậu nói vậy tôi bỗng tỉnh ngộ! Thanh Ngô và Lâm Thanh Âm lock rồi! Mau cho hai người kết hôn lên giường đi!"
Lâm Thanh Âm xem xong bình luận, trả điện thoại cho Ngọc Lưu Tuyết, không nói gì, vẻ mặt khó tả.
Ngọc Lưu Tuyết nhận lại điện thoại: “?"
Bài bôi đen của tôi đâu?
————————
Đôi mày thanh tú hơi nhếch lên của Lâm Thanh Âm toát ra vẻ uy nghiêm, ánh mắt đa tình mà sâu thẳm khiến đầu óc Ngọc Lưu Tuyết choáng váng. Ngọc Lưu Tuyết nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Thanh Âm đang cười mỉa, tim đập thình thịch.
Đẹp quá.
Ngay cả vẻ lạnh lùng hờ hững này cũng đẹp đến mức người ta muốn nhào tới.
Ngọc Lưu Tuyết cố gắng nở nụ cười gượng gạo mà lịch sự, cụp mi chăm chú lướt điện thoại, cố gắng tìm lại bài bôi đen vừa rồi để chứng minh cho Lâm Thanh Âm thấy, mình không hề nói dối. Ánh mắt Lâm Thanh Âm quá mức áp đảo, mang theo sự dò xét, Ngọc Lưu Tuyết càng muốn tìm, càng lướt phải những thứ linh tinh khác.