Nhà tâm lý học nói rằng giấc mơ phản ánh tiềm thức của một người, chẳng lẽ hắn thực sự khao khát được mang thai?
Trời đất ơi, đến yêu đương tử tế hắn còn chưa từng, sao lại có thể khao khát chuyện này chứ?
Trong lúc người đàn ông xa lạ kia đang tranh cãi với bác sĩ, Tạ Thanh nhìn quanh, phát hiện trên bàn bên cạnh có một cuốn lịch.
Lật giở xem, hắn thấy ngày tháng dừng lại ở tháng 7 năm xx.
Khoan đã, năm nay rõ ràng là năm xx trước đó mà! Dù có đãng trí đến đâu cũng không thể nào nhầm lẫn chuyện này được.
Tạ Thanh lục tìm điện thoại nhưng không thấy, đành phải cắt ngang cuộc đối thoại của bác sĩ và anh chàng ngốc nghếch kia.
Hắn kéo kéo tay áo anh ta: "Anh thấy điện thoại của tôi đâu không?"
Anh chàng ngốc nghếch lập tức bỏ mặc bác sĩ, lại nắm lấy tay hắn: "Bảo bối, điện thoại của em bị hỏng trong vụ tai nạn xe rồi."
Người đàn ông vẫn còn sợ hãi nói: "May mà em không sao, nghĩ lại vẫn thấy kinh hồn."
"Anh gọi tôi là gì cơ?" Tạ Thanh nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái.
"Mà này, rốt cuộc anh là ai vậy?"
Vừa dứt lời, anh chàng ngốc nghếch và bác sĩ đều khựng lại, sau đó liếc nhìn nhau.
Người đàn ông run giọng hỏi hắn: "Bảo bối, bây giờ là năm nào?"
"Tôi cũng đang muốn hỏi đây, chẳng phải là năm xx sao?" Tạ Thanh phản ứng có chút chậm chạp.
"Chờ đã, chờ đã, vừa rồi anh nói gì, tai nạn xe cộ?"
Bác sĩ lập tức gọi điện thoại nội bộ: "Sắp xếp chụp CT não cho bệnh nhân giường 64."
Sau khi cúp máy, ba người đàn ông nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Anh chàng ngốc nghếch là người đầu tiên điều chỉnh lại tâm trạng, lần này anh ta nắm lấy tay phải của Tạ Thanh: "Bảo bối... Anh là bạn trai em, em còn nhớ không? Tần Dữ." Anh ta chỉ vào mình.
Tạ Thanh lộ ra vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Bạn trai? Anh chàng ngốc nghếch tên Tần Dữ này sao?
Không giống kiểu người hắn thích chút nào. Tuy rằng anh ta cũng đẹp trai, mặc vest thắt cà vạt toát lên vẻ cấm dục, nhưng hắn vẫn thích kiểu người cao lãnh, tinh anh hơn.
Chỉ cần anh chàng ngốc nghếch này đừng mở miệng thì mọi chuyện vẫn ổn.
Chỉ cần anh ta đừng mở miệng.
"Ôi, bảo bối... Em thật sự không nhớ anh sao?" Tần Dữ rưng rưng nước mắt.
"Những năm tháng yêu đương, những kỷ niệm chung..."
"Anh Tần, tôi xin phép cắt ngang." Bác sĩ lên tiếng.
"Trong phòng bệnh cấm làm ồn."
Tần Dữ rút ra một tờ chi phiếu từ trong túi áo vest: "Mời ông ra ngoài, cho tôi và bạn trai tôi một chút thời gian riêng tư."
Bác sĩ cầm lấy chi phiếu, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Tạ Thanh rất cần nắm bắt một số thông tin chính xác. Hắn chú ý đến cuốn tạp chí bị đè dưới cuốn lịch, rút ra xem thì thấy đó là một tờ tuần san kinh tế. Văn phòng anh trai hắn cũng đặt mua tạp chí này, người đàn ông trên trang bìa chẳng phải là người đang đứng trước mặt hắn sao?
Vẫn bộ vest chỉnh tề ấy, vẫn nụ cười của một người thành đạt, cánh tay giơ lên một cách cố ý, để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay, tất cả đều thể hiện thân phận của người đàn ông này.
Tạ Thanh bỗng nhớ ra tại sao cái tên Tần Dữ này lại quen thuộc đến vậy. Tần Dữ? Chẳng phải là nhị thiếu gia nhà họ Tần ở Đông Thành sao?