Người nọ dừng bước, Bảo Hoa xác nhận được dáng hình quen thuộc ấy, lập tức mừng rỡ, lao vào lòng y, ôm chặt không buông.
Nàng như một cục bông đường mềm mại, bất ngờ bám lấy y.
Mai Tương híp mắt, phát hiện nha đầu ngốc này lại đang chiếm tiện nghi của mình.
Bảo Hoa thấy mình đoán trúng ý Tam công tử, bất chợt cảm thấy bản thân cũng có chút thông minh.
Trong lòng vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.
Không biết vì sao, ban ngày nàng không dám ôm y như vậy.
Có lẽ do tối hôm ấy Tam công tử biểu hiện khác hẳn mọi khi.
Ban ngày, nàng luôn cảm thấy y như một người hoàn toàn khác.
Nhưng ban đêm thì không.
Giờ phút này, Bảo Hoa phát hiện ôm y tuy vừa sợ vừa lo, nhưng lại có chút lưu luyến.
Ngửi thấy hương lạnh trong lòng y, nàng nịnh nọt nói:
“Ban ngày tuy cũng ở cạnh Tam gia, nhưng không hiểu sao, ta lại nhớ Tam gia của buổi tối hơn.”
Mai Tương đứng im, để mặc nàng ôm.
Nghe nàng nói, y không khỏi nhướng mày.
Đúng là trời sinh da^ʍ phụ.
Rõ ràng không rời nổi thân thể y, còn bày đặt nói lời hay ý đẹp phân biệt ngày đêm.
Y chỉ vì nhớ đến chuỗi vòng tay bị thất lạc đêm trước mà qua đây lấy lại.
Không ngờ vừa bước vào đã bị nha hoàn ngốc này ôm chầm lấy.
Nghe nàng nói cả đống lời ngọt ngấy, miệng lại gọi nhầm tên đệ đệ y.
Mai Tương chẳng buồn để ý, nhấc chân đi về phía giường.
Bảo Hoa không tự chủ được mà theo sát y, thấy y đi về phía giường, liền nghĩ y lại muốn làm chuyện đêm trước.
Mặt nàng đỏ bừng, cảm thấy mình thật sự không chịu nổi, vội kéo tay y nói:
“Tam gia, ta... ta vừa nãy nhặt được một chuỗi vòng tay bên cạnh gối, là của ngài phải không?”
Đối phương dừng lại một chút.
Bảo Hoa nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định lấy hết can đảm nói:
“Tối nay chúng ta chỉ nói chuyện, không làm gì có được không?”
Sợ y không vui, nàng lại nhẹ nhàng chui vào lòng.
Nàng chìm đắm trong hương lạnh tỏa ra từ y, cảm giác đầu óc như choáng váng, dường như càng lúc càng không thể không thích y.
Bảo Hoa chưa nghe thấy y lên tiếng, đang định hỏi vì sao y không nói gì, thì má nàng chợt bị một ngón tay ấm áp chạm vào.
Nàng không phòng bị, khẽ “A” một tiếng, rồi lập tức im bặt, lòng căng thẳng vô cùng.
Ngón tay kia mập mờ lướt qua má nàng, nhẹ nhàng chậm rãi, khiến nàng khẽ run, không tự chủ được mà quay đầu đi.
Tiếp đó, bàn tay kia rơi xuống cổ nàng, trượt dần xuống vai gầy...
Đầu óc Bảo Hoa trống rỗng, như thể chút chú ý cuối cùng cũng bị bàn tay mờ ám ấy cuốn đi.
Bàn tay ấy từ từ trượt xuống, rồi dễ dàng rút chuỗi vòng tay trong tay nàng ra.
Đối phương nhìn dáng vẻ ngây ngẩn như gỗ của nàng, không nhịn được cười trầm thấp.
Bảo Hoa như tỉnh cơn mộng, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
“Gia thích vòng tay sao...?”