Bảo Hoa nhìn thấy chính mình trong gương: mày liễu, mắt phượng, má ửng như quả lựu mới chín, mũi cao thẳng, da trắng mịn màng như tuyết. Đôi môi anh đào mềm mại như một đóa hoa điểm xuyết, quả thật là dung nhan mỹ miều.
Nàng chớp mắt, mỹ nhân trong gương cũng chớp đôi hàng mi dài như cánh bướm, ánh mắt sáng ngời lay động.
Ngọc Lộ thấy nàng ra mồ hôi, làm nhòe lớp trang điểm, tốt bụng lau mặt giúp nàng, ai ngờ lại lau ra một đại mỹ nhân.
Điều này khiến Ngọc Lộ trong lòng cũng dậy sóng.
Dù gì Bảo Hoa vừa nghèo, vừa không có phẩm cách cao, ngay cả trong đám nha hoàn cũng thuộc loại thấp kém nhất. Nay đột nhiên trở nên xinh đẹp chói mắt, lập tức vượt xa tất cả những người hơn nàng, mà trái tim thiếu nữ trẻ nào chẳng ít nhiều gợn sóng?
"Bảo Hoa, ngươi không nhớ chuyện trước đây, có phải cũng liên quan đến gương mặt này?" Ngọc Lộ bất chợt hỏi.
Bảo Hoa nhìn nàng, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, dường như còn ngạc nhiên hơn bất kỳ ai.
Đúng vậy, nàng không nhớ gì về quá khứ, chỉ biết mình tỉnh lại trong tay bọn buôn người, sau đó tình cờ vào Mai phủ.
Kể từ đó, dù nghèo đói thế nào, trên người cũng phải có son phấn, dù không no bụng cũng nhất định phải trang điểm, mới cảm thấy an tâm.
Chẳng lẽ nàng từng có chuyện gì không dám nhìn mặt người?
Câu trả lời này, ngoài chính Bảo Hoa, e rằng không ai biết.
Sau đó, Ngọc Lộ bảo nàng thu xếp một chút rồi đến Tú Xuân viện gặp Mai Khâm. Bảo Hoa trong phòng lục lọi cả nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi quen tay, đem mặt mình vẽ qua một lượt.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, nàng chậm rãi bước đến Tú Xuân viện. Đến nơi, nàng phát hiện các cô nương ríu rít dưới hành lang lập tức im bặt khi trông thấy nàng.
Ánh mắt họ nhìn nàng như nhìn một kẻ khác loài. Bảo Hoa lặng lẽ một mình bước vào phòng.
Tam công tử đang chờ nàng trong thư phòng.
Trong phòng đốt long diên hương, hương thơm mà chủ tử luôn yêu thích nhất.
Chiếc bàn dài hình chữ nhật chạm khắc hoa văn giao long bằng gỗ tử đàn mà Mai Khâm thường ngồi, hôm nay lại trống không.
Ánh mắt Bảo Hoa chậm rãi quét qua khắp phòng, cuối cùng mới thấy bóng dáng Mai Khâm mặc áo bào xanh nhạt đứng bên cửa sổ trổ mây.
Trong tay cầm một cuốn sách, nét mặt nghiêng nghiêng yên tĩnh như bức tranh.
Tam công tử trời sinh phong thần tuấn tú, sáng ngời như vì sao lấp lánh. Từ khi còn trẻ đã thi đỗ tiến sĩ, trong mắt người đời là tài hoa phi phàm.
Hiện nay y đã lớn tuổi hơn một chút, mất đi nét ngây ngô của tuổi trẻ, lại thêm phần ôn hòa như ngọc, phong thái quân tử đoan chính.
Kinh thành này vốn chẳng ai có thể sánh được vẻ tuấn tú của y. Nhưng Bảo Hoa lại không có mắt nhìn, hôm nay còn suýt nữa đem y so với một người khác khoác lên vẻ dịu dàng giả tạo như Nhị công tử.
Nghĩ đến Mai Tương, cả xương cốt nàng như bị ngấm lạnh, bất giác rùng mình.
Mai Khâm nghe thấy động, quay đầu nhìn nàng, “Bảo Hoa”