Mai Tương cúi đầu nhìn nha hoàn xấu xí đang quỳ bên chân mình, khóe môi càng thêm rực rỡ.
Tháng Năm trời xanh trong, nhưng những người bên cạnh y lại không nhịn được mà run rẩy.
Một mảnh lá vàng rơi khỏi ngón tay trắng nõn của Mai Tương, rồi tiếp tục từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất.
“Lau sạch sẽ đi, những thứ này đều là của ngươi.”
Bảo Hoa bị ánh mắt mỉm cười của y chăm chú nhìn đến mức ngỡ ngàng, thoáng sinh ra ảo giác rằng mình được yêu thích.
Nàng chậm rãi bừng tỉnh.
Những chiếc lá vàng trên mặt đất dưới ánh nắng chiếu sáng lấp lánh đến mê người.
Một chiếc lá vàng có thể đổi lấy vô số đồng tiền.
“Cái... cái này làm sao dám nhận...”
Giọng của Bảo Hoa nhỏ như muỗi kêu, thấp thỏm nói hai câu.
Ánh mắt nàng lộ ra chút do dự, nhưng thân thể lại thực sự nghe lời, nịnh nọt vén tay áo, cẩn thận lau từng chút từng chút đôi ủng của Mai Tương. Lau xong, nàng còn chu môi thổi nhẹ lên để thổi sạch những hạt bụi nhỏ vô hình, hoàn toàn không để sót.
Lau xong, đôi mắt thanh thuần trong trẻo, đối lập với gương mặt lấm lem phấn son, chờ mong nhìn về phía Mai Tương.
Mai Tương nhấc mũi giày, dường như rất hài lòng.
“Bảo Hoa, ngươi lau sạch thật đấy.”
Y gọi tên nàng, tựa như lời thì thầm của tình nhân, khiến mặt Bảo Hoa càng đỏ bừng.
Khiến nàng suýt tưởng rằng việc được lau giày cho y là một niềm vinh hạnh.
Vinh hạnh thì vinh hạnh, nhưng khi nhìn đống lá vàng đầy đất, thần sắc của Bảo Hoa lại trở nên mơ màng.
Hình như nàng chưa từng thấy nhiều vàng đến vậy...
Mai Tương khẽ ho hai tiếng, gương mặt anh tuấn lại thêm vài phần tái nhợt, sắc trắng ngời.
Ngón tay thon dài như ngọc khẽ che miệng, trong mắt vẫn vương ý cười.
“Nhưng mà...”
“Quản Lô, viên Nam châu trên mũi giày của ta đâu rồi?”
Quản Lô bước lên nhìn đôi giày trắng như tuyết của Mai Tương, cứng nhắc đáp: “Bẩm nhị gia, không thấy đâu cả.”
Bảo Hoa bỗng chốc ngẩn người.
Nhị công tử cao lớn anh tuấn lại hạ mình cúi xuống, thu hẹp khoảng cách với một nha hoàn thấp hèn.
“Bảo Hoa, viên Nam châu trên mũi giày của ta đâu?”
Đôi mắt đẹp đẽ ấy chăm chú nhìn nàng, khóe môi vẫn giữ nguyên sự dịu dàng.
“Bẩm... bẩm nhị gia, mũi giày của ngài không có Nam châu.” Bảo Hoa đối diện ánh mắt y, lông tơ bất giác dựng lên.
Mai Tương khẽ nhíu mày, như thể đang gặp phải chuyện khó khăn, giọng nói dịu dàng bất giác gợn sóng.
“Không có Nam châu?”
Ý cười nơi khóe môi y càng đậm, càng chìm.
“Ngươi lau sạch giày của ta, nhưng lại làm mất viên Nam châu trị giá ngàn vàng.”
Giọng nói mang theo vẻ tiếc nuối vô hạn, nhưng lần này Bảo Hoa thực sự nghe được một loại cảm xúc khác trong âm thanh của y—một sự vui sướиɠ khó tả.
“Ta nghĩ ta không phạt ngươi thì không được rồi.”
Lời nói này khác hẳn sự dịu dàng giả tạo ban nãy.