Bảo Hoa hoảng sợ nhìn vóc dáng không hề nhẹ của nàng, theo bản năng lập tức từ chối.
Bảo Hoa vô thức kéo lại tay áo.
Ngay sau đó, một tiếng "keng" vang lên, đồng tiền cũ kỹ rơi xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Chi Hương là tránh sang một bên.
Phản ứng đầu tiên của Bảo Hoa là: Tiền rơi rồi.
Tiền là sinh mệnh của nàng, là trái tim bé nhỏ của nàng.
Bảo Hoa cảm thấy mình không thể mất đi nó được
Vì thế, khi nàng kịp phản ứng, đã nhanh chóng chạy vài bước, và khi đồng tiền dừng lại, nàng vội vàng nhấn nó xuống.
Bảo Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Ngay cả tiếng thét thảm thiết của người kia cũng như bị ngừng lại giữa chừng, không còn âm thanh gì.
Bảo Hoa lúc này vô tình nhìn thấy, cách ngón tay của mình chưa đầy một tấc, có một chiếc ủng không tì vết.
Chiếc ủng không tì vết này, Bảo Hoa chỉ từng thấy trên đôi giày mới làm xong.
Giày mới một khi đã mang vào, không ai có thể tránh khỏi việc dính bùn đất, thậm chí còn có thể trở nên cũ nát. Nhưng đôi giày trước mắt này, ngay cả cổ giày cũng vẫn sạch sẽ, như thể mới được thay vào.
Chiếc ủng nhẹ nhàng dịch chuyển, lùi lại một bước nhỏ.
Bảo Hoa nắm đồng tiền, ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam nhân mặc áo trắng.
Nam nhân này có khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mày đậm đen, nét mặt như được vẽ bằng mực nước cao cấp, khí chất thoát tục, thoải mái tự nhiên. Chỉ riêng về dung mạo mà nói, y không hề thua kém gì Tam công tử mà Bảo Hoa đã từng gặp.
Bảo Hoa ngẩn người một lúc, mơ hồ cảm thấy xung quanh có những tiếng hít hơi lạnh.
Hôm nay, có phải rất lạnh không?
Bảo Ho cảm thấy ánh nắng chiếu từ trên xuống ấm áp trên mặt, thậm chí ngay cả gương mặt của người đối diện cũng được ánh sáng vàng mềm mại bao phủ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm mại. Dù y phục chỉ là bạch y không chút tạp sắc, nhưng cổ áo lại thêu những họa tiết mạ vàng, từng đường kim mũi chỉ toát lên vẻ quý phái, không hề tầm thường.
Y từ từ cong khóe môi, hàng mi hơi cong lên, một cảm giác dịu dàng như làn gió xuân bao quanh toàn thân Bảo Hoa, khiến nàng không khỏi đỏ mặt.
“Ngươi tên là gì?”
Có lẽ vì cơ thể yếu ớt, giọng y vô thức trở nên nhẹ nhàng, thậm chí còn dễ nghe hơn Bảo Hoa tưởng tượng, như tiếng ngọc bị gõ nhẹ, dòng suối lạnh lẽo vỗ vào đá núi… giống như chính y, dịu dàng và đẹp đẽ như gió xuân.
Bảo Hoa ấp úng nói: “Nô tỳ… nô tỳ tên Bảo Hoa.”
Y nhìn nàng, khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng nhận xét: “Bảo Hoa, quả là một cái tên hay.”
Bảo Hoa không khỏi cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hơi đỏ.
Hay… hay sao?
Nàng bị gọi như vậy mỗi ngày, mà chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì.
“Ngươi là đồ ngốc không biết sống chết, đây là Nhị công tử của chúng ta, không mau lui xuống!”