Tên bắt cóc là nhân viên nhà bếp, đã làm ở trường mẫu giáo này ba năm, vốn rất thật thà và an phận. Không ai ngờ gã lại đi bắt cóc, vậy mà đúng vào ngày đầu tiên Dụ Bạch nhập học, gã đã động lòng tham, thừa lúc cậu đi một mình liền ra tay.
Tên bắt cóc có lỗi, nhưng Dụ Bạch cảm thấy buff xui xẻo của mình cũng là một vấn đề. Có lẽ gã đã có ý đồ đó từ trước, chỉ là bị buff của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới chọn cậu làm mục tiêu.
Dụ Lễ sau khi xóa sạch dấu vết do vật ô nhiễm gây ra mới báo cảnh sát. Chưa đầy mười phút, cảnh sát đã đến với tốc độ đáng kinh ngạc.
Dụ Lễ đi nói chuyện với cảnh sát, còn Dụ Bạch thì ngồi trong xe của anh trai mình, cửa sổ mở một nửa để thông khí. Cậu vừa gặm cơm nắm gà rán mà Dụ Lễ mua cho, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tên bắt cóc đã đưa Dụ Bạch về nhà kho của gã. Đây là khu phố cũ, xung quanh đều là nhà ngang. Trong cùng một ngày xảy ra hai chuyện lớn, cư dân đều tụ tập đến, xôn xao bàn tán về hai sự việc này.
Lúc này, Dụ Bạch mới biết rằng trong lúc cậu bị bắt cóc, trong tiểu khu có người định tự tử.
Người phụ nữ được cứu trước khi nhảy lầu. Trạng thái của cô ta rất không ổn, được cứu xong thì ngồi dưới đất khóc không ngừng, ngắt quãng kể lể sự ấm ức của mình. Con trai bốn tuổi của cô ta đứng yên lặng một bên, lạnh lùng nhìn như thể hai người không có quan hệ huyết thống.
“Đúng là tội nghiệp thật, chồng bỏ đi với người khác, ba mẹ lại lần lượt qua đời, còn sinh ra một đứa con bệnh tật, số người phụ nữ này cũng khổ quá.”
“Cô nhìn đứa con kìa, chẳng động đậy chút nào, cứ như không phải mẹ ruột của nó vậy. Sao lại có đứa con lạnh lùng như thế chứ?”
Dụ Bạch nhìn theo hướng người nói chuyện đang chỉ.
Xe của Dụ Lễ dừng lại trong tiểu khu, gần với địa điểm của sự việc trước đó, người phụ nữ đòi tự sát vẫn ngồi trên đất khóc. Trong đám đông, Dụ Bạch nhìn thấy bóng lưng một đứa trẻ, không thể nhìn rõ mặt.
Cậu vừa định rút mắt lại, đứa trẻ bất ngờ quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm xuyên qua đám đông dày đặc, trực tiếp dừng lại trên khuôn mặt Dụ Bạch.
Dụ Bạch không thể miêu tả được ánh mắt ấy là như thế nào, cậu chưa bao giờ thấy ánh mắt đó ở gia đình mình, nó còn lạnh lùng và dữ tợn hơn cả nhóm Boss trong nhà cậu.
Dụ Bạch sợ đến mức người run rẩy, một miếng thịt gà to chưa kịp nhai xong, trượt vào cổ họng.
“Khụ —“
Sau khi Dụ Lễ xử lý xong chuyện và quay lại xe, Dụ Bạch đã đổi vị trí từ ghế ngồi sang dưới đáy ghế, cuộn tròn lại thành một đống nhỏ. Hôm nay Dụ Bạch mặc bộ đồ trắng, nhưng trong kho cũ đã bị bẩn không ít, nhìn sơ qua, giống như một con chó con màu trắng vừa lăn qua bùn đất.
Dụ Lễ nhìn càng lâu càng thấy dễ thương, không nhịn được bế Dụ Bạch cuộn tròn vào trong lòng: “Bảo bảo đang chơi trốn tìm với anh à?”
Dụ Bạch: “…” Không phải.
Dụ Bạch lười giải thích lý do với Dụ Lễ, vì khi Dụ Lễ đã quyết định điều gì, dù cậu giải thích bao nhiêu lần, Dụ Lễ cũng chỉ sẽ khăng khăng với suy nghĩ của mình.
Ánh mắt của đứa trẻ đó thật sự rất đáng sợ, cậu chỉ vô tình nhìn vào mắt hắn một chút, mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, như thể muốn nhìn thấu cậu vậy.
Dụ Bạch từ nhỏ đã là một người nhút nhát, đối mặt với đứa trẻ bốn tuổi cũng nhút nhát, cửa sổ xe không đóng được, cậu chỉ biết im lặng trốn dưới ghế, như vậy có thể ngăn được ánh mắt của đứa trẻ.
Má của cậu bị chạm nhẹ một cái, Dụ Lễ đau lòng nói: “Mặt em còn đau không?”
“Không đau nữa!” Dụ Bạch lén nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ đòi tự sát đã đi rồi, đứa trẻ cũng theo người phụ nữ mà đi, đám đông dần tan đi, áp lực trên Dụ Bạch giảm hẳn, cậu cuối cùng cũng có sức để chống lại sự thân mật của Dụ Lễ.