Trong kho hàng bỏ hoang, bụi bặm bám đầy khắp nơi. Bóng đèn cũ kỹ cứ vài giây lại nhấp nháy một lần, cánh cửa sắt rỉ sét bị người ta mạnh tay đẩy ra, rồi lại bị đóng sầm lại đầy thô bạo. Mãi đến khi người đàn ông bước đến bên cạnh, Dụ Bạch vẫn có thể nghe rõ tiếng rung động của cánh cửa sắt.
Người đàn ông có diện mạo bình thường, điểm duy nhất dễ nhớ trên người gã là gương mặt chữ điền hơi quá mức phô trương. Gã ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào Dụ Bạch. Khoảng cách rút ngắn lại khiến các đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Dụ Bạch vốn còn hơi mơ màng, nhưng bị gương mặt bất ngờ ghé sát dọa cho tỉnh hẳn.
Người đàn ông túm lấy cổ áo sau của Dụ Bạch, không thể tin nổi, nói: “Nhóc dám ngủ trong tình cảnh này hả?”
Dụ Bạch đã bị bắt cóc đến đây được hai tiếng rồi. Một đứa trẻ bốn tuổi suốt quá trình không khóc không quấy, ngay cả khi gã ra ngoài một lúc cũng không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, thậm chí còn có thể ngủ ngon lành. Thằng bé này phải vô lo đến mức nào chứ?
Dụ Bạch tự thấy mình không phải kiểu người vô lo. Chỉ là cậu thích nghi với môi trường mới rất nhanh mà thôi.
Dụ Bạch vốn không thuộc về thế giới này. Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, trên đường đi mua bánh kem, cậu bị một viên gạch rơi trúng đầu, chết ngoài ý muốn. Sau đó, cậu tái sinh vào một cơ thể em bé mới sinh.
Biết mình tái sinh, Dụ Bạch đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Chỉ là bị bắt cóc thôi mà. Nếu tên bắt cóc này biết thân phận thực sự của chỗ dựa sau lưng cho cậu, gã chắc chắn sẽ hiểu vì sao cậu lại bình tĩnh đến thế.
Cửa sổ trong kho đều bị bịt kín, cửa lớn thì khóa chặt. Tên bắt cóc cho rằng một đứa trẻ bốn tuổi không thể trốn thoát nên không trói Dụ Bạch lại, chỉ khóa tay chân cậu.
Dụ Bạch vẫn có thể cử động. Cậu sờ lên cái bụng lép kẹp của mình, vừa tỉnh ngủ, giọng nói còn mềm mại hơn lúc tỉnh táo: “Chú ơi, cháu đói quá, có đồ ăn không ạ?”
“...”
Tên bắt cóc thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Dụ Bạch có thể bình tĩnh đến vậy?
Gã bắt đầu ngưỡng mộ tinh thần thép của đứa trẻ này.
“Không hổ là con nhà giàu, giáo dục từ bé đã khác hẳn bọn người thường chúng tôi.” Tên bắt cóc quy tất cả nguyên nhân cho sự khác biệt giữa giàu và nghèo. Nghĩ càng nhiều, gã càng cảm thấy bất công, càng muốn khiến đứa trẻ này lộ ra phản ứng mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có.
Gã mạnh tay véo má Dụ Bạch. Da đứa trẻ mềm mịn, trắng hồng, chỉ cần véo nhẹ đã để lại vết đỏ, huống chi gã còn dùng sức mạnh đến thế.
Mặt Dụ Bạch nhanh chóng đỏ bừng và sưng lên, nhưng cậu không khóc không quấy, vẫn bình tĩnh nhìn tên bắt cóc, hỏi lại cùng một câu: “Chú ơi, cháu đói quá, cháu ăn cơm được không?”
Dụ Bạch nở một nụ cười ngọt ngào: “Cháu thích ăn cơm trắng, nếu có đùi gà nữa thì càng tốt ạ.”
Tên bắt cóc: “...” Nhóc còn dám gọi món nữa à?
Lần đầu gặp một nạn nhân “phản nghịch” như vậy, tên bắt cóc có chút bất lực: “Nhóc có biết nhóc đang ở tình cảnh nào không? Nhóc bị bắt cóc rồi đấy! Nếu ba mẹ nhóc không đưa đủ 200 triệu tiền chuộc, ta sẽ gϊếŧ nhóc!”
Dụ Bạch “ồ” một tiếng, chớp chớp đôi mắt to như trái nho đen: “Nhưng mà cháu đói lắm, không ăn đúng giờ sẽ bị đau dạ dày đó.”
Kiếp trước cậu đã từng bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, kiếp này cậu tuyệt đối không muốn chịu đau khổ như thế nữa.
Tên bắt cóc: “...”
Dụ Bạch thường đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chú ý đến sự thay đổi của người khác. Cuối cùng, cậu nhìn thấy khuôn mặt ngày càng suy sụp của tên bắt cóc.
Dụ Bạch gãi gãi cái bụng nhỏ, suy nghĩ kỹ lại lời của tên bắt cóc. Sau một nhịp, cậu nghiêm túc trả lời theo câu hỏi của gã: “Chú ơi, trước khi gϊếŧ cháu, chú có thể cho cháu ăn no được không? No bụng rồi mới lên đường được ạ. Cháu không muốn làm ma chết đói.”
Tên bắt cóc: “...”