Khanh Khanh Tử Khâm

Chương 3: Ngươi sợ ta?

Từ trước đến nay, dù chưa từng gặp mặt Thịnh Du, nhưng cái tên này, Mai Tử Khâm lại từng nghe qua, bởi những câu chuyện về sự si mê và ái mộ cuồng dại của nàng dành cho hắn.

Từ sau khi hắn khải hoàn trở về kinh thành một năm trước, những chiếc khăn tay thêu chữ "Du", giày tất và cả thư tình không ngớt được gửi đến phủ. Những thứ này cuối cùng khiến hắn biết đến sự tồn tại của một người ái mộ mình – Thịnh Du.

Việc chọn Thịnh Du, một tiểu thư nhà Thái y để gả cho đại ca, vốn dĩ vì bát tự của nàng hợp nhất với đại ca. Nếu không, Mai Tử Khâm sao có thể để một người có tình ý với mình lại gả cho huynh trưởng?

Thế nhưng nay huynh trưởng đã qua đời, hắn sao có thể bằng lòng để một người từng si mê mình ở lại trong phủ, thêm phiền toái?

Hơn nữa, với trực giác nhạy bén của Mai Tử Khâm, hắn cảm thấy việc Thịnh Du ở tình cảnh này vẫn khăng khăng vào phủ nhất định có ẩn tình khó nói.

Hắn không rảnh rỗi để tra cứu mục đích của nàng, chỉ biết rằng nếu để nàng lại, Hầu phủ chắc chắn sẽ khó lòng yên ổn!

Nghĩ đến đây, trong lòng Mai Tử Khâm, giữa nỗi bi thương đã dâng lên sự chán ghét. Hắn không thèm liếc thêm người đang quỳ trước linh đường, lạnh lùng phất tay:

"Người đâu, tiễn Thịnh tiểu thư ra khỏi phủ!"

Lệnh vừa ban, lập tức có hai bà tử tiến lên muốn kéo Thủy Khanh Khanh đang quỳ trên đất.

Hành động của Mai Tử Khâm, Thủy Khanh Khanh không lấy làm lạ. Từ khoảnh khắc gặp mặt đầu tiên, nàng đã rõ ràng cảm nhận được ánh mắt chán ghét mà hắn dành cho mình.

Xem ra, những lời đồn trước kia về việc Thịnh Du si mê Mai Tử Khâm là thật.

Nàng cúi mắt, giấu đi ý lạnh trong ánh nhìn, chậm rãi đứng dậy, xoay người đối diện với Mai Tử Khâm, bình thản nói:

"Việc Hầu gia kiên quyết đuổi ta ra khỏi phủ như vậy, chẳng lẽ là vì Hầu gia sợ ta sao?"

Nghe vậy, Mai Tử Khâm cau mày, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mặt băng lãnh lại thoáng sững sờ.

Trước mặt hắn, nữ tử này sở hữu một đôi mắt hồ ly đầy vẻ quyến rũ phong tình.

Nhưng giờ đây, trong đôi mắt ấy lại ngập tràn băng sương, thậm chí còn có cả… thù hận!

Lòng Mai Tử Khâm chợt chấn động.

Theo những bức thư tình mà Thịnh Du từng gửi hắn trước đây, không khó nhận ra nàng chỉ là một tiểu thư nhà quan y xuất thân hàn vi, tính cách nông nổi, tùy hứng.

Nhưng người thiếu phụ trong tang phục trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, lại mang đến cảm giác như một tảng đá chìm dưới hồ băng: vững chãi, kiên cường, mà cũng khiến lòng người run sợ…

Vẻ kinh ngạc của Mai Tử Khâm không lọt khỏi mắt Thủy Khanh Khanh. Không chờ hắn mở lời, nàng đã điềm tĩnh tiếp tục:

"Nỗi băn khoăn trong lòng Hầu gia, ta hiểu rõ. Hầu gia yên tâm, từ lúc ta đồng ý gả cho Đại công tử, mọi quá khứ ta đã buông xuống, trong lòng ta giờ chỉ có Đại công tử mà thôi."

"Từ khi ta nhận sính lễ của Hầu phủ, khoác giá y, bước lên kiệu hoa, ta đã là người của Đại công tử, là người của Hầu phủ. Nay phu quân bất hạnh qua đời, ta tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm của một thê tử, tự tay lo liệu hậu sự, đưa chàng đoạn đường cuối cùng!"

Thủy Khanh Khanh không hề né tránh tình cảm trước kia của Thịnh Du dành cho Mai Tử Khâm, nhưng cũng kiên định bày tỏ lập trường hiện tại. Lời lẽ nàng vừa thốt ra khiến Mai Tử Khâm không thể phản bác.

Phải rồi, nàng là nàng, Thịnh Du là Thịnh Du.

Trong mắt nàng, Mai Tử Khâm là đồng phạm cùng thϊếp thất của hắn cướp đi con của nàng, là kẻ thù không đội trời chung. Với tình yêu, không hề có nửa điểm liên quan!

Vậy nên những lời này, nàng nói ra đầy lý lẽ, vững vàng, dứt khoát.

Nàng ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Mai Tử Khâm, khẽ cười nhạt, rồi nói:

"Phu quân ta mới qua đời chưa lâu, nếu Hầu gia muốn đuổi quả phụ này khỏi linh đường, e rằng phu quân trên trời sẽ chẳng thể yên lòng. Ta nói đúng chứ, tiểu thúc?"