Cha Dượng Nhà Giàu Buông Bỏ Ở Show Chăm Trẻ

Chương 21

Quản gia nghe vậy lập tức làm theo. Chẳng mấy chốc, một khẩu súng nước có kích thước tương tự như của Cảnh Tranh Tranh được đưa đến tay Giản Ngôn Thu.

Mọi người đều nghĩ, quả nhiên những ngày qua Giản Ngôn Thu nghiêm khắc với Cảnh Tranh Tranh chỉ là vờ vịt. Cuối cùng thì cậu cũng phải nhẫn nhịn mà chơi cùng cậu chủ nhỏ thôi!

"Làm gì thế? Không ngăn cản, không dạy dỗ, còn chơi cùng nữa?"

"Phương pháp giáo dục của Giản Ngôn Thu đúng là không thể đồng tình nổi."

"Thôi, nhìn mặt là được rồi, cậu ấy đẹp trai quá mà!"

Cảnh Tranh Tranh thấy Giản Ngôn Thu cầm súng thì hào hứng hẳn, tạm thời tha cho người bảo mẫu đáng thương, dồn toàn bộ hỏa lực về phía cha dượng, vừa hét vừa bắn ra một làn nước lớn.

Bị cậu bé nghịch ngợm phun đầy nước, Giản Ngôn Thu thoạt đầu không kịp đề phòng. Nhưng giờ cậu đã có vũ khí trong tay, cố ý chơi đối kháng với Cảnh Tranh Tranh, một đứa bé ba tuổi sao có thể thắng được cậu?

Chỉ sau vài lượt, thế trận đã đảo ngược. Giản Ngôn Thu với đôi chân dài nhanh nhẹn tránh được hầu hết các đợt tấn công, người cậu tuy ướt đẫm nhưng phần nước mới thì rất ít.

Ngược lại, Cảnh Tranh Tranh từ một cậu bé nhỏ nhắn, sạch sẽ, chỉ trong vài phút đã biến thành chú gà rù ướt nhẹp. Cậu bé bị Giản Ngôn Thu phun nước liên tục, cuối cùng đứng đờ ra, rùng mình một cái.

Nước lạnh quá... Lúc này Cảnh Tranh Tranh mới nhận ra, cậu bé quăng luôn khẩu súng, gương mặt bụ bẫm đáng yêu lập tức nhăn lại, há miệng khóc òa lên.

Quản gia đã chuẩn bị sẵn chiếc khăn tắm dày cộm, lao đến định bọc lấy cậu chủ nhỏ. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị Giản Ngôn Thu chặn lại.

“Con khóc cái gì? Nhặt súng lên mà chơi tiếp đi!” Giản Ngôn Thu siết cò, lại một làn nước lạnh phun tới khiến Cảnh Tranh Tranh lạnh thấu tim, tiếng khóc càng thêm thảm thiết.

“Sao con lại như vậy chứ!” Giản Ngôn Thu bất mãn hét lên: “Là con rủ cha chơi, giờ lại vứt súng, thật đáng ghét! Mau nhặt lên, chơi tiếp với cha! Nếu không sau này sẽ không ai chơi với con nữa đâu!”

“Hu hu hu!” Cảnh Tranh Tranh vừa khóc vừa nhặt khẩu súng lên trong sự ngạc nhiên của quản gia và mọi người: “Con không đáng ghét... Con chơi... Hu hu hu, nước lạnh quá...”

Những khán giả ban đầu không hiểu chuyện gì giờ đây tràn ngập những bình luận “Hahaha.”

"Giản Ngôn Thu, cậu đúng là có chiêu đấy!"

"Hahahaha cứu mạng, cậu ấy còn nghịch hơn cả nhóc nghịch ngợm!"

"Đi đường của trẻ con nghịch ngợm, khiến chúng khóc òa."

"Tự nhiên thấy tội nghiệp Cảnh Tranh Tranh, cha dượng nghịch quá, hừ!"

Cảnh Tranh Tranh bị tạt đầy nước, đi đến đâu cũng để lại những dấu chân ướt nhẹp, cuối cùng không chịu nổi nữa, cố gắng đàm phán với người cha dượng "chưa trưởng thành" này: “Đợi... Đợi chút, nước lạnh quá, nếu cứ tiếp tục tạt như thế... Sẽ bị ốm đó.”

Giản Ngôn Thu vác súng lên vai, trả lời vô cùng chính đáng: “Là con tạt cha và mấy cô bảo mẫu trước.”

“Con... Con...” Cảnh Tranh Tranh mím môi, đôi mắt to tròn đảo lia lịa, khuôn mặt đáng yêu như búp bê lúc đầu trông đầy bất mãn. Nhưng nhìn xuống góc áo ướt nhẹp trong tay, cậu bé dần đổi sang vẻ mặt bất lực, chu môi, nhăn nhó, miễn cưỡng nói: “Thì... Xin lỗi mà.”

Thế nhưng, Giản Ngôn Thu hoàn toàn không dễ thỏa hiệp: “Nói xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì? Con đã tạt rồi, tại sao người khác không được tạt lại?”

Cảnh Tranh Tranh không ngờ rằng ngay cả đòn quyết định của mình là lời xin lỗi cũng không làm cha dượng thay đổi ý định. Cậu bé đã nói xin lỗi rồi mà vẫn bị tạt nước. Điều này khiến cậu bé uất ức đến mức nước mắt suýt trào ra.

Những lý lẽ lạ đời của Giản Ngôn Thu thật sự khiến đầu óc nhỏ bé của cậu bé không thể hiểu nổi. Thấy khẩu súng lại chĩa về phía mình, Cảnh Tranh Tranh vừa mếu máo vừa túm chặt góc áo ướt nhẹp, hoảng hốt nói không rõ lời: “Vậy cha còn muốn thế nào nữa?”

“Xin lỗi cha.”

Cảnh Tranh Tranh ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”