Nghe như thể bố thí cho Giản Ngôn Thu vậy.
Tống Thời, một con người thích bợ đỡ và giẫm đạp người khác này, lúc đầu tự nhận ngoại hình mình không bằng Giản Ngôn Thu, nên đã không ít lần ra sức chèn ép và loại bỏ cậu. Đến khi Giản Ngôn Thu rơi xuống đáy vực, Tống Thời lại chẳng ngần ngại mà bỏ đá xuống giếng, giở trò xấu không ít lần.
Ánh mắt Giản Ngôn Thu quét qua khuôn mặt Trương Du và Tống Thời, rồi cậu chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Không muốn nhận.”
“Cậu đang chống đối sắp xếp của công ty sao?” Trương Du không ngờ rằng Giản Ngôn Thu, người vốn luôn ăn nói khép nép lại bỗng dưng trở nên cứng rắn: “Ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nên gan to hơn rồi? Muốn thử cảm giác bị cấm sóng à?”
Giản Ngôn Thu nhún vai: “Vậy thì cứ cấm sóng đi, tùy anh thôi.”
Người khác không biết rằng giờ cậu có tập đoàn Cảnh Thị chống lưng, cho nên không sợ việc hủy hợp đồng.
“Cậu!” Trương Du đã tự ý nhận show thực tế này thay cho Giản Ngôn Thu từ lâu, mục đích là để cậu làm nền cho Tống Thời. Nếu từ chối, anh ta sẽ không thể ăn nói với nền tảng phát sóng.
Nhưng không hổ là cáo già trong giới, chỉ một giây trước còn giận dữ, ngay giây sau Trương Du đã thay đổi thái độ, nở nụ cười, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đây là một show thực tế quay chậm, chủ yếu quay về cuộc sống thường ngày giữa các ông bố và con cái, không có nhiều mâu thuẫn, biết đâu có thể giúp cậu lật ngược hình tượng.”
Dù thế nào đi nữa, mục tiêu của anh ta là dụ Giản Ngôn Thu ký vào hợp đồng. Thấy cậu không hề dao động, Trương Du lại dọa thêm: “Nếu giờ cậu hủy hợp đồng, hãy nghĩ đến khoản bồi thường 2,7 tỷ, cậu có trả nổi không?”
Nghe đến đây, Giản Ngôn Thu nhíu mày: “2,7 tỷ là sao?”
Rõ ràng trên hợp đồng của cậu, tiền bồi thường vi phạm chỉ là một triệu tệ!
Giản Ngôn Thu nghèo thật. Cát-xê của cậu rất thấp, trong khi chi tiêu làm nghệ sĩ lại cao, nên không có nổi một triệu tiền tiết kiệm.
Nhưng trong hợp đồng hôn nhân với Cảnh Minh Diệp có quy định, các chi tiêu thường ngày của cậu sẽ được trừ trực tiếp từ thẻ của anh, ngoài ra mỗi tháng cậu còn được nhận thêm một trăm nghìn tệ tiền tiêu vặt. Vì vậy, nếu cậu tiết kiệm một chút thì vẫn có thể trả được khoản bồi thường hợp đồng.
Tuy nhiên, 2,7 tỷ tệ… Con số khổng lồ như thế, dù có khả năng chi trả, cậu cũng không đời nào muốn đưa không số tiền đó cho công ty này. Huống hồ cậu không có số tiền ấy, mà cũng không thể mở lời xin Cảnh Minh Diệp, bởi làm vậy chỉ khiến anh thấy phiền phức và không đáng.
“Một triệu là tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng công ty đã chi cho cậu phí đào tạo, phí quan hệ công chúng...” Trương Du liệt kê hơn mười khoản, rồi nhấn mạnh: “Hợp đồng của chúng ta ghi rõ, tất cả đều phải bồi thường gấp năm lần.”
Ánh mắt Trương Du đầy vẻ khinh thường và thách thức: “Thế nào? Chương trình này cậu định nhận không?”
Thật quá đáng! Nhìn vẻ mặt giả tạo của Trương Du và ánh mắt hả hê của Tống Thời, Giản Ngôn Thu cho rằng thà tạm thời thỏa hiệp còn hơn, chờ tìm được kẽ hở trong hợp đồng rồi tính tiếp.
“Được, tôi nhận.”
Cậu dứt khoát ký tên lên hợp đồng.
Nhưng thái độ của Trương Du thay đổi quá nhanh, gương mặt anh ta nhanh chóng trở lại vẻ ngạo mạn và khinh thường. Anh ta dẫn Tống Thời đi dự sự kiện nên cùng xuống thang máy với Giản Ngôn Thu, trên đường không ngừng nói lời mỉa mai, công kích cậu.
“Có người còn tưởng mình là ngôi sao lớn, cứ làm bộ làm tịch, thật nực cười.”
“Cho cậu chút thể diện, cậu lại tự tâng bốc mình thành nhân vật quan trọng.”
Tống Thời vô tình ngước nhìn thấy biển quảng cáo khổng lồ của Tập đoàn Cảnh Thị bên trung tâm thương mại đối diện. Anh ta từng tham gia phỏng vấn cho một bộ phim của tập đoàn này nhưng bị từ chối. Tuy vậy, điều đó không ngăn anh ta lấy chuyện này để thể hiện sự vượt trội: “Hừ, biết Cảnh Thị không? Cả đời cậu có quỳ lạy tổng giám đốc Cảnh cũng không xin nổi một cơ hội đâu. Đơn giản vì cậu không xứng!”