Nguyên chủ vốn không phải người dễ chịu, cậu có thể tỏ ra kiêu ngạo với tất cả mọi người, nhưng lại không dám đυ.ng đến Cảnh Tranh Tranh.
Hôm nay sao tự dưng thay đổi, dám đối đầu trực diện với cậu nhóc?
Ba người ngơ ngác nhìn cậu bé. Dự cảm cho thấy, “ông trời nhỏ” nóng tính này sắp nổi cơn tam bành.
Quả nhiên, Cảnh Tranh Tranh tức đến đỏ bừng mặt, má phồng lên như cá nóc. Cậu bé giậm chân hai cái, tức tối dậm đôi chân bụ bẫm của mình để uy hϊếp: “Con sẽ mách bố! Bây giờ con sẽ mách ngay!”
“Mách gì?” Giản Ngôn Thu nhướng mày: “Con sẽ mách rằng con gây họa làm cha bị thương, đúng không?”
Cậu bé chưa hiểu rõ lẽ phải trái, nhưng mơ hồ nhận ra nếu bố biết cậu gây họa, bố sẽ nghiêm mặt dặn không được làm thế nữa. Tuy bố không phạt cậu, nhưng Cảnh Tranh Tranh rất sợ vẻ nghiêm khắc của bố.
“Con… Nhưng… Nhưng…” Cậu nhóc cuống đến mức vung tay loạn xạ, cố cãi lại.
“Con cứ mách đi, xem bố mắng cha hay mắng con.” Giản Ngôn Thu nở nụ cười đầy tinh quái: “Con xem cha bị thương nặng thế này, đi không nổi, biết đâu bố giận quá lại đánh đít con thì sao?”
Đánh đít… Cảnh Tranh Tranh trố mắt nhìn. Bố cậu bé tuy nghiêm khắc nhưng chưa từng đánh cậu. Nhưng trên TV, cậu từng thấy cảnh bố đánh con, làm con khóc rống lên vì đau. Nghĩ tới thôi đã thấy sợ rồi!
“Cha… Nhưng…” Đôi mắt to tròn của cậu bé ánh lên vẻ sợ hãi, lùi lại hai bước, hét lớn: “Con ghét cha!” Rồi chạy biến ra ngoài, đôi chân mũm mĩm trần trụi chạy xa, chiếc đuôi Pikachu vàng lắc lư theo từng bước chân.
Giản Ngôn Thu cúi đầu, bật cười thành tiếng.
Một đứa trẻ con nhỏ xíu lại trở nên ngang ngược, hay nghịch ngợm như vậy, không thể tách rời khỏi sự nuông chiều quá mức của Cảnh Minh Diệp và đám người hầu trong biệt thự.
Nhưng Giản Ngôn Thu không phải Cảnh Minh Diệp, cậu không định chiều chuộng một đứa trẻ hư. Dù sao, quay ngược 20 năm trước, ai mà chẳng từng là một đứa trẻ con nghịch ngợm?
Cậu cũng lần đầu làm cha dượng, dựa vào đâu mà phải nhường nhịn Cảnh Tranh Tranh!
Sau khi bôi xong thuốc mỡ, bác sĩ dặn Giản Ngôn Thu tạm thời không được cử động, chờ thuốc thấm vào, chú ý đến cử động đầu gối. Quản gia giúp đắp chăn, chu đáo đặt thêm một đĩa bánh và trà, rồi cùng bác sĩ ra ngoài.
Giản Ngôn Thu nằm dài trên giường, vừa ăn bánh vừa uống trà, lướt điện thoại một cách ung dung, thoải mái không gì sánh được. Nhưng đột nhiên khóe mắt cậu liếc thấy một mảng vàng nhạt xuất hiện ở cửa.
Không biết từ khi nào, Cảnh Tranh Tranh đã quay lại. Dường như để che giấu "hành tung" của mình, cậu bé còn đội mũ áo ngủ lên, trông càng giống một chú Pikachu nhỏ.
Cậu bé nhón chân nhẹ nhàng đi đến cửa, thò nửa đầu ra, má phúng phính bị ép vào khung cửa tạo thành một ụ nhỏ. Đôi mắt đen láy long lanh, chớp chớp nhìn Giản Ngôn Thu trên giường.
"Qua đây." Giản Ngôn Thu vẫy tay.
Pikachu lập tức rụt đầu lại, nhưng chưa được bao lâu đã lại thò ra nửa cái đầu.
Giản Ngôn Thu kéo một tờ khăn giấy lau tay sạch sẽ, chỉnh lại gối và kéo chăn nằm xuống. Không lâu sau, hơi thở cậu trở nên đều đặn, chỉ còn đôi lông mi dài khẽ rung, trông như đã ngủ rồi.
Cảnh Tranh Tranh len lén bước vào phòng, cúi sát mặt Giản Ngôn Thu, bàn tay mềm mềm chọc chọc vào mặt cậu, nắn mũi, chạm vào miệng, xác nhận cha dượng đã ngủ.
Ừm, thực ra Tranh Tranh cũng thấy cha dượng khá đẹp trai, chỉ là tính tình hơi đáng ghét, nên cậu bé không muốn gọi cậu là cha. Ấy, không đúng, Tranh Tranh muốn xem cha dượng bị thương nặng đến mức nào.
Bàn tay nhỏ thử kéo chăn ra, nhưng chăn khá nặng. Thế là Pikachu nhỏ đành phải cố gắng vươn mông, dùng đôi chân ngắn cũn nhảy nhảy lên giường, rồi lại kéo chăn.
Khi cuối cùng Cảnh Tranh Tranh cũng trèo được lên giường, vỗ tay đứng trên đó và chuẩn bị kéo chăn ra thì phát hiện…
Cha dượng đang mở mắt nhìn cậu bé, cười tít mắt!
Cảnh Tranh Tranh hét toáng lên, vội vàng chạy đi với đôi chân ngắn, nhưng chưa chạy được mấy bước, cái đuôi tia chớp đã bị kéo lại, cậu bé ngã ngửa ra và rơi thẳng vào chiếc giường mềm mại.