Bàn tay của Thẩm Nghi hạ xuống dưới bàn trà, nhẹ nhàng mơn trớn nơi mà cô đã chạm qua, trong lòng anh như có gió thổi qua, cảm thấy ngứa ngáy.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Nghi gần như không thể kiềm chế được mong muốn bộc lộ con thú hoang trong lòng mình, muốn thẳng thắn bày tỏ khao khát của mình…
Nhưng một chút lý trí cuối cùng đã giữ anh lại, Thẩm Nghi luôn biết mình muốn gì.
Anh không chỉ muốn có cô, mà còn muốn tình cảm của cô, dù chỉ là một chút không đáng kể…
*
Tại quán bar Dạ Yến ở trung tâm CBD thành phố Yến, nơi đây rất được giới trẻ quyền quý ưa chuộng.
Lúc này, trong phòng VIP ở tầng trên cùng của quán bar Dạ Yến, một nhóm nam nữ ngoài hai mươi tuổi đang uống rượu và vui chơi, tận hưởng cuộc sống về đêm.
So với cảnh tượng ồn ào bên ngoài, trong góc sâu nhất của phòng chỉ có hai người ngồi, khiến không khí trở nên vô cùng hiu quạnh.
“Có chuyện gì vậy, trông cậu có vẻ buồn bã. Cậu gọi tôi đến, không phải chỉ để cho tôi thấy cậu đang tức giận chứ?”
Thẩm Nghi mặc áo trắng quần đen nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn về phía Phó Hàn Xuyên, người từ lúc bước vào đã chỉ ngồi uống rượu, tò mò hỏi.
Phó Hàn Xuyên ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ, trong đôi mắt phượng lộ ra chút men say, nghe thấy lời Thẩm Nghi, hắn lại nghĩ đến việc ông cứng đầu và cô cháu gái nhà họ Lục, trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực bội.
“Còn không phải tại ông lại bắt đầu sắp xếp hôn nhân lung tung.”
Phó Hàn Xuyên bất đắc dĩ than thở.
Vì chuyện hôn sự hoang đường này, thời gian qua hắn và ông không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, cả hai đều không chịu nhượng bộ, hắn thực sự cảm thấy phiền lòng.
Gọi Thẩm Nghi ra uống rượu cũng vì hắn không muốn trở về tiếp tục cãi nhau với ông.
“Cậu nói vậy, tôi lại thấy hơi tò mò, không biết cô gái nào đã lọt vào mắt xanh của ông Phó.”
Thẩm Nghi cười tủm tỉm hỏi.
Lẽ ra, với gia thế như họ, không cần phải dùng hôn nhân để củng cố lợi ích, nhưng ông Phó lại làm ngược lại, mà Phó Hàn Xuyên là người độc đoán, chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu của ông, chưa kể, theo những gì anh biết, Phó Hàn Xuyên có vẻ đối xử đặc biệt với cô trợ lý bên cạnh…
Lại nói tiếp, anh cũng hơi đồng cảm với Phó Hàn Xuyên, chưa từng yêu đương mà đã phải chấp nhận hôn nhân sắp đặt, không giống như anh, chỉ cần ra ngoài một chút đã gặp được tình yêu của đời mình.
“Hừ…”, Phó Hàn Xuyên hừ một tiếng, giọng điệu có vẻ bất mãn, “Còn ai khác nữa, chính là cô gái lần trước cậu giúp tôi đón, cháu gái nhà họ Lục.”
“Cũng không biết ông nghĩ gì, nói gì mà thanh mai trúc mã, đó là chuyện từ bao năm trước rồi, nhất định phải dùng lý do này để sắp xếp chúng tôi với nhau.”
“Còn nói cái gì hồi nhỏ chúng tôi đã định ước hôn nhân, thời đại nào rồi còn nói việc đính ước từ nhỏ.”
Những ngày qua tích tụ quá nhiều chuyện không vui, phiền phức, cho nên uống say rồi, lời nói của Phó Hàn Xuyên cũng trở nên nhiều hơn, một câu nối tiếp một câu than phiền.
Chỉ có điều, hắn không thấy rằng sắc mặt của người đàn ông bên cạnh bỗng trở nên khó coi khi hắn nói ra từ “cháu gái nhà họ Lục”.
Đến giờ, giữa đôi mí mắt đẹp của anh đã sớm bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc...
“Cậu nói rằng, hôn thê của cậu là cháu gái nhà họ Lục?”
“Đúng... chính là cô ấy... cô ấy, hình như tên là... Dung Ngọc?”
“BANG” một tiếng, dây thần kinh trong đầu Thẩm Nghi hoàn toàn đứt đoạn.