Vạn Nhân Mê Bị Cưỡng Chế Ái Hằng Ngày

Quyển 1 - Chương 7: Thanh mai pháo hôi của bá tổng

Sáng hôm sau, biệt thự Mai Sơn.

“Đứng lại.” Trên sô pha ông Phó đặt ly trà xuống, đôi mắt sắc bén sáng suốt của ông rơi xuống Phó Hàn Xuyên đang đứng cách đó không xa.

Phó Hàn Xuyên vừa mặc áo khoác chuẩn bị lái xe đến công ty, không hiểu chuyện gì, đi đến trước mặt ông thắc mắc: “Ông ơi, có chuyện gì vậy?”

“Ông hỏi cháu, tại sao hôm qua cháu không đi đón?” Ông Phó nhìn thẳng vào Phó Hàn Xuyên.

Thực ra, ông Phó cũng biết cháu trai mình đang nghĩ gì, chỉ là chuyện hôn sự với Dung Ngọc không thể do hắn quyết định.

Nghe ông nói, lòng Phó Hàn Xuyên chùng xuống, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng xẹt qua từ đáy mắt.

Hắn không hiểu cô cháu gái nhà họ Lục đã cho ông mình uống loại thuốc mê gì mà ông lại kiên quyết muốn hắn kết hôn với cô, chẳng sợ không tiếc làm tổn thương tình cảm giữa ông cháu, cũng muốn sắp xếp họ lại với nhau.

“Ông ơi, cháu đã nói rồi, cháu không thích cô ấy, và sẽ không đính hôn với cô ấy. Ông đã lớn tuổi rồi, vẫn bớt lo lắng đi ạ.” Phó Hàn Xuyên nhíu mày, thẳng thắn bày tỏ sự không thích của mình.

Ông Phó tức giận trừng mắt.

“Tiểu tử thúi, còn dám cãi.”

Việc bị cháu trai mình liên tục chống đối khiến ông tức đến nghiến răng.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đính hôn với cháu gái gia tộc Lục, nếu không thì đừng nhận tôi là ông cậu nữa!”

Thấy ông vẫn giữ ý kiến cứng nhắc, Phó Hàn Xuyên nhíu mày, trong lòng càng không thích nhân vật chính của câu chuyện, hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì bị mẹ Phó, người luôn chú ý đến họ từ phòng ăn, cắt ngang.

“Hàn Xuyên à, con trai, sao con có thể nói chuyện với ông như vậy, còn không mau xin lỗi ông, xin lỗi xong thì nhanh chóng đi làm, cũng muộn rồi.”

Thấy tình hình không ổn, mẹ Phó sợ hai ông cháu tiếp tục cãi nhau, liền kịp thời xen vào.

“Ông à, cháu không có ý cãi nhau với ông, mong ông thông cảm. Cháu đi công ty trước đây.”

Nói xong, Phó Hàn Xuyên không cho ông cơ hội tiếp tục lên tiếng, nhanh chóng cầm chìa khóa ra ngoài.

“Hừ, thằng nhóc này, bây giờ chê người ông lải nhải đây, có bản lĩnh thì sau này đừng đến cầu ông giúp tìm vợ.”

Ông Phó nhìn theo hướng Phó Hàn Xuyên rời đi, hừ một tiếng thật mạnh, mặc dù lời nói vẫn thể hiện sự không hài lòng với Phó Hàn Xuyên, nhưng nỗi tức giận trên mặt ông đã giảm đi nhiều.

Không thật sự tức giận là tốt, mẹ Phó nhìn thấy nét tức giận dần tan biến trên mặt ông, thở phào nhẹ nhõm.

Hai ông cháu này, tính khí cứng đầu y hệt nhau, không một cái bớt lo.