Khương Phong Hổ vui mừng đến mức tay chân run rẩy, vội vàng bò dậy, tiến sát lại bên cạnh Phùng thị.
"Muội muội, thật sự là muội muội!" Khương Phong Cảnh, lão tứ, không kiềm được cảm xúc, nhào tới cắn vào tay đại ca một cái: "Là thật, không phải mơ!"
Khương Phong Miêu, lão ngũ, cười lộ cả hàm răng sún, vừa cười vừa khóc: "Thật tốt quá, nương ra ngoài một ngày mà liền sinh được muội muội về cho chúng ta, nương thật lợi hại! Nương có đau không ạ?"
"Đừng nói bậy bạ, nương sao có thể tự dưng sinh hài tử được! Nếu có bản lĩnh ấy thì đã sớm bị coi là yêu quái rồi." Phùng thị nắm lấy tai lão ngũ, mắng nhẹ với vẻ dở khóc dở cười: "Nói nhỏ thôi, đừng dọa muội muội, lại đây mà làm quen."
Dưới uy quyền của Phùng thị, cả nhà tạm thời kiềm chế sự phấn khích, quây quần quanh muội muội như bảo vật, trân trọng ngắm nghía.
Tiểu Nhu Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn quanh, ánh mắt ngơ ngác đánh giá từng người.
"Nhu Bảo... Ta là Tiểu Nhu Bảo... Chào đại gia nha."
Thật nhiều người quá! Nhưng sao ai cũng có vẻ xúc động đến thế nhỉ? Sao lại có cả người mắt ngấn nước nữa?
Tiểu Nhu Bảo không hiểu hết, nhưng cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của gia đình mới, khiến nàng vừa vui vừa hồi hộp. Căng thẳng quá, lại làm nàng muốn… đi tiểu vào tã lót.
Nhìn Tiểu Nhu Bảo đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi má hồng hào phúng phính, mỗi khi nói chuyện hai má lại nhấp nhô theo, Khương Phong Hổ, lão nhị, không còn kiềm chế nổi tình cảm yêu thương!
Bất chấp nguy cơ bị nương mắng, hắn liền xông lên, muốn giành lấy muội muội từ tay nương để được tự mình ôm!
Lão tứ và lão ngũ cũng lập tức xáp lại gần. Cả hai đứa nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhu Bảo, mắt sáng rực, ngẩn ngơ ngắm tiểu muội muội mềm mại trắng trẻo như bông tuyết trước mắt mình. Tiểu muội này còn đáng yêu hơn cả những gì bọn chúng từng mơ ước!
“Cuối cùng chúng ta cũng có muội muội rồi, không cần phải ghen tị với nhà Cẩu Đản nữa!” Lão ngũ Khương Phong Miêu reo lên.
“Không hổ là muội muội nhà mình, trên người đều thơm mùi sữa, thơm hơn lũ nhóc khác nhiều!” Lão tứ Khương Phong Cảnh cũng phấn khởi nói.
“Các ngươi nhìn xem, chân muội muội trắng nõn như bông!”
“Cả khuôn mặt cũng trắng như bông, thật là đẹp!”
“Đúng rồi, mông cũng trắng nõn…”
Thấy bọn chúng ríu rít khen ngợi tiểu khuê nữ, Phùng thị không nhịn được bật cười, đẩy nhẹ từng đứa ra.
“Đi đi, đừng cản đường nương ôm muội muội! Khen người mà cũng không biết khen cho tử tế. Đợi khi nào các ngươi vào học đường, học thêm chút chữ, rồi về đây mà khen muội muội!”
Bà quay lại nhìn tiểu khuê nữ trong lòng, mỉm cười trìu mến. “Khuê nữ à, ngươi vừa rồi nói tên ngươi là Nhu Bảo phải không?”
Tiểu Nhu Bảo ngây ngô gật đầu.
“Vậy từ nay ngươi sẽ là Khương Nhu Bảo, theo nương và các ca ca sống ở nơi này, có được không?”
Tiểu Nhu Bảo nhìn các ca ca xúm xít quanh mình, trong lòng có chút rụt rè, bèn ôm chặt lấy vai Phùng thị.
“Dạ... con sẽ là Khương Nhu Bảo… ở lại với cả nhà,” nàng ngoan ngoãn đồng ý, từng chữ nói ra mềm mại, nhưng rõ ràng.
Nghe vậy, lòng các ca ca đều trào lên niềm yêu thương mãnh liệt, không nhịn được lại muốn tranh nhau bế muội muội.
Phùng thị thấy các con trai sôi sục muốn giành bé Nhu Bảo, liền cười khẽ, đá nhẹ vào chân mỗi đứa một cái, rồi ôm chặt lấy tiểu khuê nữ mà đi vào nhà.
“Mấy tên tiểu tử thúi, nương không yên tâm để các ngươi ôm muội muội đâu, kẻo lại lỡ tay làm nàng té ngã!”
“Thôi nào, vào nhà hết đi, Nhu Bảo chắc cũng đói bụng rồi, để nương chuẩn bị chút đồ ăn cho nàng.”
Nghe lời này như được lệnh tiến công, các huynh đệ nhà họ Khương không ai bảo ai, mỗi người đều xông thẳng đến lu gạo, giành lấy phần gạo kê còn lại trong nhà, đòi nấu cháo cho muội muội ăn.
Sau khi vào nhà, Phùng thị vừa trải xong tấm đệm giường cuối cùng còn sạch sẽ, thì Lý Thất Xảo, nàng dâu thứ hai, liền ánh mắt sáng lên, tiến đến gần.