Vừa qua buổi trưa.
Lúc này là lúc ánh nắng rực rỡ nhất.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt, dù nhắm mắt, Ôn Dữu Nịnh vẫn không chịu nổi ánh sáng chói chang, khẽ nhíu mày, vô thức giơ tay lên che mặt. Khi cô định quay lưng lại phía ánh nắng để ngủ tiếp, tiếng “tít——” ngắn ngủi vang lên.
Ôn Dữu Nịnh giật mình mở mắt, ngồi dậy nhìn màn hình máy tính, chỉ thấy trên giao diện phát trực tiếp xuất hiện thông báo: [Người dùng 1998 đã vào phòng phát trực tiếp.]
Đợi suốt ba tiếng từ lúc bắt đầu phát sóng, cuối cùng cũng có một người lạ bước vào phòng. Đôi mắt Ôn Dữu Nịnh sáng lên: “Chào mừng…”
Chưa kịp nói hết câu, số người xem trực tiếp ở góc phải trên cùng đã từ 1 trở lại 0.
——Người dùng mới rời phòng phát trực tiếp.
Ôn Dữu Nịnh: “…”
Một khởi đầu gian nan cho sự nghiệp của một streamer mới, vừa khởi động đã “về mo”.
Ôn Dữu Nịnh chống cằm bằng một tay, mở điện thoại, nhìn số dư tài khoản với mấy con số 0 sáng lóa rồi thở dài nặng nề.
Bữa trưa hôm nay vẫn chưa biết phải làm sao.
Sớm biết thế thì trước khi xuyên sách, cô đã ăn xong suất cơm nhân viên rồi mới đi ngủ.
Là một nhân viên chính thức và duy nhất có khả năng nghe hiểu tiếng nói của động vật, công việc thường ngày của Ôn Dữu Nịnh là trò chuyện, kết bạn với các con vật. Dù là động vật nuôi trong sở thú hay thú hoang ngoài tự nhiên, cô đều có thể nói chuyện được.
Vài ngày liên tục đi công tác dã ngoại, về lại sở thú lại vội vã lao vào công việc tư vấn tâm lý cho hổ.
Công việc tiến triển rất suôn sẻ, trò chuyện với hổ cả đêm cũng gần xong. Về đến phòng nghỉ, cô vừa đặt đầu xuống là ngủ ngay, chẳng kịp lo bữa trưa.
Vốn định sau khi tỉnh sẽ ra ngoài ăn một bữa no nê, ai ngờ vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết thiệt giả thiên kim vừa đọc gần đây, trở thành cô thiên kim thật bị bảo mẫu tráo đổi từ nhỏ, xui xẻo vô cùng.
Nhà họ Ôn, một gia tộc danh giá lâu đời, dù theo sự suy thoái của kinh tế, gia tộc không còn hưng thịnh như trước, nhưng lòng sĩ diện ăn sâu vào máu vẫn chưa phai nhạt.
Thiên kim thật được tìm về, lại bị ghét bỏ đủ đường, cho rằng không được giáo dục theo kiểu quý tộc, quê mùa thô kệch, chẳng xứng đáng xuất hiện trên bàn tiệc.
So với đó, thiên kim giả từ nhỏ đã học đàn piano, học múa, bất kể là khí chất hay phong thái, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý, hoàn toàn áp đảo thiên kim thật.