Sở Kiêu trong bộ âu phục lịch lãm, dáng cao gầy, cùng cậu đi ra ngoài.
Nụ cười rõ ràng hơn vừa rồi của Sở Kiêu khiến Thẩm Nhược bỗng cảm thấy khác lạ. Trong lòng cậu lóe lên một cảm giác mơ hồ: Sở Kiêu, có vẻ là một người tốt.
Người khác luôn phát ra thiện ý về phía cậu, Thẩm Nhược tất nhiên cảm nhận được. Cậu chợt nhận ra mình suốt thời gian qua cứ im lặng, thậm chí không nở nổi một nụ cười.
Điều này có khiến Sở Kiêu nghĩ rằng cậu đang tỏ thái độ lạnh nhạt?
Nghĩ đến đây, bước chân của Thẩm Nhược chợt khựng lại khi họ đang đi đến khu vườn. Cậu bối rối, không muốn bị hiểu lầm.
Ngẩng đầu lên nhìn Sở Kiêu – người cao hơn cậu hai, ba phân – Thẩm Nhược thấy anh đang nhìn mình, mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thẩm Nhược lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ. Chỉ là cậu nghĩ quá nhiều, chắc Sở Kiêu sẽ không hiểu lầm hay đánh giá sai cậu.
“Bữa tối rất ngon, cảm ơn anh.”
Thấy Sở Kiêu vẫn có chút nghi hoặc, Thẩm Nhược đành viện một lý do, nhưng đây cũng chính là lời thật lòng của cậu.
Cậu vừa nói, vừa khẽ cong khóe môi, đôi mắt cũng bất giác hơi cong lên, nở một nụ cười nhỏ đầy thận trọng với Sở Kiêu.
Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi mái tóc mái hơi dài của Thẩm Nhược lệch sang một bên, để lộ vầng trán trắng trẻo mịn màng. Nhưng thứ khiến Sở Kiêu chú ý nhất lại là đôi mắt của cậu.
Ánh mắt ấy trong veo, tinh khiết, khi cười khẽ cong lên như chứa đựng những mảnh sao nhỏ, lấp lánh ánh sáng.
Đó là một đôi mắt rất đẹp. Đuôi mắt hơi cụp xuống, không phải kiểu sắc sảo chói lòa, mà mang một vẻ đẹp dịu dàng, khiến người ta dễ chịu.
Ngũ quan của Thẩm Nhược, cũng như hình dáng khuôn mặt, không mang nét sắc nét gây ấn tượng mạnh, nhưng lại rất hài hòa, khiến người nhìn cảm thấy ấm áp. Khi cậu cười, trông vừa mềm mại, vừa ngoan ngoãn.
“Nếu cậu thích, ngày mai sẽ còn có nhiều món ngon hơn.”
Sở Kiêu cũng cười, giọng nói trầm ấm, mang sức hút khó cưỡng.
Dẫn Thẩm Nhược đi dạo một vòng trên con đường nhỏ trong vườn, Sở Kiêu rất chu đáo đưa cậu trở về phòng.
Trước khi rời đi, Sở Kiêu dặn dò: “Nếu trong phòng có gì không biết sử dụng, cậu có thể hỏi quang não điều khiển bằng giọng nói. Hoặc, cậu cũng có thể hỏi tôi.”
Nhân tiện đề cập đến việc đó, Sở Kiêu nhớ ra cả hai chưa trao đổi thông tin liên lạc. Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Nhược. Động tác nhỏ này, kết hợp với vẻ ngoài nổi bật của anh, mang một nét quyến rũ tự nhiên.
Thẩm Nhược nhanh chóng tránh ánh mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, mở quang não trên cổ tay, trao đổi thông tin với Sở Kiêu.
Sau khi Sở Kiêu rời đi, Thẩm Nhược nhìn bóng lưng cao ráo của anh khuất dần, khẽ đóng cửa phòng lại.
Cậu thực sự cảm thấy mệt mỏi. Sau khi vào phòng tắm, Thẩm Nhược mất một chút thời gian để làm quen với hệ thống. Trần nhà phòng tắm tỏa ra làn nước ấm nhẹ nhàng.
Sau khi quen cách sử dụng, Thẩm Nhược tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ mới.
Dù chỉ là phòng khách, nhưng căn phòng này rộng hơn rất nhiều so với phòng của cậu ở nhà. Mọi thứ trong phòng đều trông mới tinh, sạch sẽ và gọn gàng.
Nhìn lướt qua bố cục của căn phòng, Thẩm Nhược lên giường nằm.
Tóc cậu đã được hong khô trong phòng tắm, nhờ luồng gió ấm thổi từ tường và trần nhà. Không chỉ tóc, mà cả những giọt nước trên người cậu cũng đã khô, không cần dùng đến khăn tắm.
Nằm trên giường, Thẩm Nhược tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ bên đầu giường. Căn phòng dần chìm vào ánh sáng mờ ảo.
Nhìn lên trần nhà, Thẩm Nhược chớp mắt, hàng tóc mái dài xõa sang hai bên, để lộ vầng trán trắng trẻo.
Thực ra trước khi đến đây, thím đã mua cho cậu một bộ quần áo mới, nhưng cậu không mặc.
Mùa vụ năm nay, mọi người trong nhà đều không để cậu làm việc, và trên suốt hành trình này, chú hai luôn nở nụ cười đầy lúng túng và bất an. Thẩm Nhược hiểu rằng, chú hai cảm thấy có lỗi vì đã gấp gáp gửi cậu đến đây – nguyên nhân là vì gia đình đã hết tiền.
Chị họ Thẩm Di vừa khỏi một cơn bạo bệnh, dù có trợ cấp nhưng việc chữa trị đã tiêu tốn không ít. Trong khi đó, thím phải chăm sóc chị, khiến gia đình thiếu đi một người lao động. Nửa đầu năm vì vậy mà rất khó khăn.
Thêm vào đó, vụ mùa năm nay lại không được như mong đợi. Đàn bò Airo nuôi bị nhiễm bệnh, một con bệnh lây ra cả đàn, việc chữa trị đã ngốn một khoản lớn.
Họ từng hy vọng thu hoạch lúa đỏ sẽ bù đắp được phần nào, nhưng một trận mưa giông đã phá hủy công sức cả nửa năm. Chỉ còn lại những gì có thể cứu vãn sau cơn bão.
Nửa cuối năm, học phí của Thẩm Di và Thẩm Hồng lại sắp đến hạn, đó cũng là một khoản chi lớn. Hơn nữa, sức khỏe Thẩm Di không tốt, chế độ dinh dưỡng không thể sơ sài.
Nhiều lý do cộng lại khiến chú hai và thím cuối cùng nhớ đến nhà họ Sở xa xôi ở Đế Tinh.
Thẩm Nhược hiểu ý định của họ. Năm cậu mười tuổi, không chỉ ông nội Sở qua đời, mà cả cha mẹ cậu cũng không còn. Chú hai và thím đã nuôi cậu khôn lớn. Dù đôi lúc không chăm chút cho cậu bằng chị em Thẩm Di và Thẩm Hồng, nhưng cậu chưa từng thiếu ăn, thiếu mặc.
Chị em Thẩm Di và Thẩm Hồng cũng đối xử rất tốt với cậu. Vì vậy, dù trong lòng có buồn, có khúc mắc về việc bị đưa đi, Thẩm Nhược cũng không nói gì.
Nhưng Thẩm Nhược cũng có lòng tự trọng của mình. Sống ở hành tinh Kloss nhiều năm, cậu không muốn rời xa nơi ấy, càng không muốn ra đi vì lý do thiếu tiền.
Cậu từng nghĩ đến lời của ông nội Sở năm xưa về Sở Kiêu, nhưng tám năm qua, nhà họ Sở chưa từng liên lạc với họ. Khi lớn lên, cậu bắt đầu tự hỏi, liệu nhà họ Sở có thực sự coi trọng lời hứa hôn năm đó hay không.
Lý trí, cậu hiểu được quyết định của chú hai. Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không thể tránh khỏi.
Với một Á nhân vừa tròn mười tám tuổi, cách cậu thể hiện sự phản kháng chính là không mặc bộ đồ mới mà thím đã mua, mà mặc bộ đồ cũ quen thuộc để đi.
Khi rời nông trường, trên xe, Thẩm Nhược thấy qua gương chiếu hậu, thím mình che miệng như đang khóc. Nhưng xe đi rất nhanh, chỉ một khúc cua, bóng dáng của thím và chị em Thẩm Hồng đã khuất khỏi tầm mắt.
Tắt đèn ngủ, căn phòng chìm vào bóng tối. Thẩm Nhược khẽ trở mình, rúc vào trong chăn, tìm một tư thế thoải mái hơn và tự nhủ với mình: Phải ngủ thôi.