Nhìn thấy Tôn Thiên Nghệ qua cửa kiểm soát vào bên trong, Triệu Hinh Dư mới rời sân bay, lái xe về nhà. Về đến nhà, cô thấy Triệu Hiên đang ngồi ở phòng khách, dường như đang làm việc. Triệu Hinh Dư tò mò, bước đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
“Anh ~ Anh đang làm việc à?”
Triệu Hiên đang trả lời các tin nhắn quan trọng từ nhân viên, vừa gõ chữ vừa đáp lời em gái: “Ừ, việc này cần xử lý ngay bây giờ.”
Nhìn những ngón tay của Triệu Hiên không ngừng di chuyển trên bàn phím, Triệu Hinh Dư “ừm” một tiếng, không làm phiền thêm nữa.
Cô không rời khỏi phòng khách, ngồi cạnh Triệu Hiên để làm việc riêng của mình. Các tài liệu tìm kiếm được, cô đều phải phân loại thành từng thư mục cẩn thận để tiện tra cứu sau này. Nhưng trước khi bắt đầu, cô gửi một tin nhắn cho Tôn Thiên Nghệ:
“Chị ơi, em về nhà rồi.”
Mấy ngày này Tôn Thiên Nghệ không ở nhà, Triệu Hinh Dư dự định tải toàn bộ lịch sử biến động thị trường chứng khoán của thế giới trong nhiều năm qua để nghiên cứu. Các thông tin chi tiết về từng công ty, khi vào làm việc ở công ty, cô có thể nhờ người điều tra hoặc trực tiếp hỏi Triệu Hiên, anh chắc chắn biết rõ.
Triệu Hiên xử lý xong công việc, ngẩng đầu lên thì thấy em gái đang chăm chú nhìn điện thoại, bấm bấm với vẻ rất nghiêm túc. Không lẽ đang lên kế hoạch du lịch? Trước đây, mỗi lần cô có dáng vẻ này đều là vì du lịch.
“Tiểu Hinh?”
Triệu Hinh Dư nhíu mày, hơi khó hiểu khi Triệu Hiên bất ngờ gọi mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Đang làm gì mà chăm chú thế?” Anh hỏi với vẻ mặt đầy hiền lành, không chút ác ý.
“Làm bảng biểu, sao thế?”
Bảng biểu? Có vẻ không phải chuyện du lịch. “Không sao.”
“Ồ.” Cô đáp, rồi hỏi tiếp: “Anh, ba mẹ bao giờ về vậy? Sao chẳng ai nhắn gì cho em cả?”
Triệu Hiên dường như nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ba mẹ chưa xác định được ngày về. Khi nào quyết định, chắc chắn họ sẽ nói với em.”
“Thế à…” Cô muốn biết ba mẹ nguyên chủ bao giờ về, để tính xem còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị. Tập đoàn nhà họ Triệu rất lớn, cô vẫn chưa quyết định sẽ làm việc ở mảng nào.
“Em đã ăn tối ngoài chưa?” Cơm tối dì giúp việc đã chuẩn bị xong từ 6-7 giờ, nhưng Tiểu Hinh mãi không về. Bản thân anh không thấy đói lắm, nhân tiện dùng thời gian rảnh làm vài việc.
“Chưa ăn.”
Anh đoán ngay mà, chẳng biết cả buổi chiều cô làm gì mà bỏ cả bữa tối. May mà thức ăn vẫn còn ấm, chỉ cần rửa tay là có thể ăn ngay. “Đi rửa tay đi, thức ăn chắc vẫn còn nóng.”
“Dạ!” Triệu Hinh Dư vui vẻ đáp lời rồi đi rửa tay. Cô đúng là đang đói, vừa nãy còn định hỏi Triệu Hiên xem anh đã ăn chưa. Đúng là người anh trai yêu thương em gái, cả bữa tối cũng để sẵn chờ cô về ăn.
Triệu Hiên đứng dậy, nhìn bóng em gái bước vào phòng rửa tay mà mỉm cười dịu dàng. Vô tư như vậy, chẳng biết bao giờ mới chịu trưởng thành.
Trong bữa tối, Triệu Hinh Dư suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh về tài liệu của các công ty khác. Nguyên chủ vốn học chuyên ngành tài chính, việc hỏi thông tin về các công ty này cũng là cách để cô ngụy trang rằng mình có hứng thú với lĩnh vực này.
“Anh, gần đây em đang nghiên cứu các xu hướng thị trường chứng khoán. Anh chắc có tài liệu về các công ty, cho em xem thử được không?”
Nghe lời em gái, Triệu Hiên hơi ngạc nhiên. Nghiên cứu thị trường chứng khoán? Cô vừa bảo muốn xem tài liệu của các công ty sao? Có phải anh nghe nhầm không?
“Sao tự nhiên em lại hứng thú với mấy thứ đó?”
“Không đi du lịch nữa nên rảnh quá, em xem thử thị trường thôi mà.” Triệu Hinh Dư vừa nói vừa tiếp tục ăn cơm.
Có vẻ Tiểu Hinh bắt đầu quan tâm đến thị trường chứng khoán, cũng là điều tốt. “Để lát nữa anh nhắn thư ký, mai cô ấy sẽ gửi tài liệu cho em.” Vừa nói, Triệu Hiên vừa gửi thông tin liên lạc của thư ký cho cô và dặn dò thư ký: “Em gái tôi sẽ kết bạn với cô, cứ đồng ý trước.”
Rồi anh quay sang cô: “Anh đã gửi số thư ký của anh cho em rồi, thêm cô ấy vào nhé.”
“Dạ, anh ăn cơm đi.”
“Ừ.”
Sau bữa tối, Triệu Hinh Dư như thường lệ đến phòng gym đi bộ một lúc. Sau đó, cô trở về phòng, tắm rửa rồi tiếp tục làm việc. Được một hai tiếng, cô chợt nhận ra phòng mình không có máy in! Cô bước đến cửa phòng Triệu Hiên, gõ cửa.
Đúng lúc này, Tôn Thiên Nghệ gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô đang bận xử lý công việc nên chưa kịp xem.
Triệu Hiên mở cửa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Anh, mai anh gọi người mua cho em một cái máy in và lắp trong phòng em nhé, em cần dùng.”
“Được, anh biết rồi.”
“Cảm ơn anh, em về phòng đây.” Nói rồi cô quay người rời đi.
Các công ty thuộc từng mảng thị trường chứng khoán đều rất nhiều, có bao nhiêu công ty là có bấy nhiêu biến động giá. Cô cần phải sàng lọc và phân loại cẩn thận. Các doanh nghiệp đầu ngành cần được chú ý đặc biệt, còn lại cô sẽ từ từ tìm hiểu kỹ từng công ty. Thứ cô muốn là những doanh nghiệp có tiềm năng phát triển, chứ không chỉ tập trung vào đầu ngành.