Tôn Thiên Nghệ trầm ngâm một lát như đang cân nhắc điều gì, sau đó trả lời: “Gần đây chị có một buổi biểu diễn ở Vân Trung. Khi nào biểu diễn xong về, chúng ta sẽ bàn chuyện này, được không?”
“Được thôi, chị.” Triệu Hinh Dư đáp. Chị ấy bận, mình cũng có thời gian để làm quen thêm với thế giới này.
Tôn Thiên Nghệ ăn khá nhiều trong bữa trưa, dường như đã tìm lại được cảm giác ngon miệng. Khi đang đợi cô ấy ăn xong, Triệu Hinh Dư chợt nhận ra cả hai vẫn chưa trao đổi số điện thoại.
“Chị, số điện thoại của chị là gì? Em vẫn chưa có cách liên lạc với chị.”
Tôn Thiên Nghệ ngạc nhiên trong chốc lát rồi mỉm cười: “Đưa điện thoại đây, chị nhập số cho em.”
“Được.” Triệu Hinh Dư đưa điện thoại cho cô.
Nhập số điện thoại mà sao lâu vậy? Gần một phút trôi qua, cuối cùng Tôn Thiên Nghệ trả lại điện thoại với vẻ mặt tươi rói.
Triệu Hinh Dư nhìn vào màn hình, suýt chút nữa bật cười.
Không chỉ nhập số điện thoại, cô ấy còn lưu tên là… “Bà xã đại nhân”.
Được lắm, nữ chính một lần nữa khiến mình choáng váng.
Cảm giác không ổn, cô mở ứng dụng nhắn tin ra kiểm tra. Quả nhiên, Tôn Thiên Nghệ vừa gửi yêu cầu kết bạn và ghi chú cũng là “Bà xã đại nhân”.
Khi Triệu Hinh Dư ngẩng đầu lên, Tôn Thiên Nghệ đã cầm điện thoại của mình quay trở lại bàn, tiếp tục ăn một cách bình thản.
Giỏi thật! Cũng may cả hai đã đăng ký kết hôn, nếu không chắc mình nghĩ cô ấy bị gì rồi.
Sau khi Tôn Thiên Nghệ ăn xong, Triệu Hinh Dư định dọn dẹp thì bị ngăn lại.
“Tiểu Hinh không cần làm, dì giúp việc sẽ dọn khi đến.”
Hay thật, mình cứ như đứa ngốc ngồi nhìn cô ấy ăn xong.
Cả hai chuyển ra ngồi ở phòng khách. Triệu Hinh Dư lấy sổ hộ khẩu của mình đặt sang một bên để tiện mang đi khi rời đi.
Cô lưỡng lự không biết có nên mang theo giấy đăng ký kết hôn không.
Tôn Thiên Nghệ rót hai cốc nước để lên bàn, chú ý thấy cô đang nhìn giấy đăng ký kết hôn: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, chỉ là em có cần mang theo một cuốn không?”
“Mang hay không tùy em thôi.”
“Vậy em để lại. Mang về mà bị anh trai em thấy thì không biết giải thích thế nào.”
Nhấp vài ngụm nước, Triệu Hinh Dư hỏi: “Nếu chị còn mệt thì cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không mệt, chị muốn ở đây cùng Tiểu Hinh một lát.”
“Được thôi, chị.”
“Tiểu Hinh có muốn xem chị múa không?” Tôn Thiên Nghệ hỏi, ánh mắt lấp lánh.
“Được, rất muốn!” Ở thế giới trước, cô cũng từng nhiều lần được mời xem các buổi biểu diễn nghệ thuật, bao gồm cả múa.
“Đợi chị một lát, chị đi thay đồ.”
Tôn Thiên Nghệ rời đi và quay lại chỉ sau vài phút. Bộ đồ cô mặc nhìn rất nhẹ nhàng, thoải mái, với chiếc áo crop-top bó sát và quần rộng. Vòng eo thon gọn lộ ra, khiến Triệu Hinh Dư vô thức cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu nóng lên.
“Bắt đầu được chưa?” Tôn Thiên Nghệ hỏi, sau khi chỉnh nhạc.
Triệu Hinh Dư gật đầu.
Nhạc vang lên, là một bản nhạc cổ điển, tao nhã. Tôn Thiên Nghệ di chuyển theo từng nhịp nhạc, cơ thể uyển chuyển như dòng nước, mỗi động tác đều hoàn mỹ.
Triệu Hinh Dư ngây người nhìn. Ai lại có một người con gái đẹp đến vậy?
Khi nhạc kết thúc, trái tim Triệu Hinh Dư vẫn đập loạn nhịp.
Tôn Thiên Nghệ bước tới và ngồi lên đùi cô.
!!!
Triệu Hinh Dư kinh ngạc, nhìn thẳng vào cô ấy. Không biết cô ấy định làm gì tiếp theo?
Không rõ vì lý do gì, Tôn Thiên Nghệ đột nhiên muốn cảm nhận hương pheromone từ Triệu Hinh Dư, thậm chí muốn hôn cô ấy. Ngồi trên đùi cô, Tôn Thiên Nghệ thoáng khựng lại, hơi bối rối trước suy nghĩ của mình.
“Tiểu Hinh, chị nhảy đẹp không?”
Vì vừa nhảy múa, nhịp thở của Tôn Thiên Nghệ vẫn còn hơi dồn dập, mỗi lời cô nói ra như mang theo hương thơm dễ chịu lan tỏa.
“Rất đẹp… chị nhảy rất đẹp,” Triệu Hinh Dư trả lời, nhấn mạnh hai lần từ “rất đẹp”, cho thấy sự thích thú chân thành của cô.
Tôn Thiên Nghệ khẽ mỉm cười. Có vẻ như Tiểu Hinh thực sự rất thích điệu múa của mình.
Cô cảm nhận hương pheromone ấm áp của Tiểu Hinh, như ánh mặt trời giữa bãi biển, làm cô mê mẩn và thấy cơ thể mình mềm mại hơn. Tôn Thiên Nghệ đưa tay vuốt nhẹ đôi má ửng đỏ của cô, cảm nhận làn da mềm mịn, mát dịu.
Cô cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi của Triệu Hinh Dư.
Nụ hôn nhẹ kéo dài vài giây, rồi Tôn Thiên Nghệ giật mình nhận ra mình vừa làm gì.
Chẳng phải mình chỉ nghĩ thôi sao? Sao lại thật sự hôn cô ấy?
Triệu Hinh Dư không phản kháng, khuôn mặt ngây ngốc không rõ là vì bất ngờ hay thích thú. Dù vậy, Tôn Thiên Nghệ vẫn tách ra, cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Cô nhẹ nhàng vuốt má Triệu Hinh Dư, làn da mềm mại làm cô luyến tiếc. Nhưng lý trí mách bảo rằng không nên tiếp tục, cô đứng dậy, ngồi xuống sofa, cầm lấy cốc trà uống một ngụm.
“Tiểu Hinh, em ở lại ăn tối cùng chị rồi hãy về nhé?”
!!!