Tiêu Bích: “Cũng tại anh chiều nó từ nhỏ, ngày nào cũng chơi trò học hành với nó…”
Hàn Nhã nghiêm túc nói: “Trò chơi giữa cha mẹ và con cái là một cách tuyệt vời để khai phá năng khiếu. Điều này có lẽ là một phần rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của Tiêu Tiêu.”
“Qua quan sát ban đầu, em thấy Tiêu Tiêu rất giỏi trong việc giao tiếp ngôn ngữ và kỹ năng tương tác xã hội, đặc biệt là khả năng sau, thực sự rất đáng kinh ngạc. Nói thật, em từng gặp rất nhiều đứa trẻ xuất chúng với tài năng ngôn ngữ, thậm chí còn có cả những người nổi tiếng như thành viên trẻ nhất của lớp thiếu niên của trường Bát Trung, nhưng hiếm khi thấy ai có sức hút như Tiêu Tiêu, thậm chí có thể nói là không có.”
Sở Gia Đống tỏ vẻ ngạc nhiên: “Kỹ năng giao tiếp xã hội cũng được coi là năng lực đặc biệt sao? Chẳng phải ai cũng có à?”
Hàn Nhã không tiện trích dẫn những lý luận học thuật, chỉ chọn những từ ngữ dễ hiểu để giải thích: “Nói đơn giản là giao tiếp xã hội thì không chính xác lắm. Phải nói rằng khả năng thấu cảm và giao tiếp của Tiêu Tiêu rất mạnh. Bé có thể cảm nhận được chính xác thái độ của người khác, từ đó thiết lập được các mối quan hệ. Nói cách khác, nếu bé muốn lấy lòng ai thì đó sẽ là chuyện rất dễ dàng.”
Nhiều đứa trẻ xuất chúng thường có tính cách kỳ quặc, khó hòa đồng với bạn bè cùng trang lứa và không dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Hàn Nhã gặp một đứa trẻ xuất chúng đi ngược lại điều đó, rất giỏi giao tiếp với mọi người.
Sở Gia Đống tự luyến sờ mặt mình, nghiêm túc nói: “Vậy chẳng phải là tôi cũng có năng lực đặc biệt sao? Tôi cảm thấy mình cũng rất thân thiện mà.”
Tiêu Bích không thể chịu nổi vẻ mặt đắc ý của chồng, liền đưa tay đập vào cánh tay ông rồi nhíu mày ngăn cản: “Được rồi.”
Hàn Nhã bị Sở Gia Đống chọc cười, vội vàng phụ họa: “Phải, phải, là chú dạy tốt nên Tiêu Tiêu mới có được tài năng như này…”
Tiêu Bích bất lực liếc nhìn Hàn Nhã, thở dài: “Em đừng tâng bốc anh ấy nữa, anh ấy giống y hệt Tiêu Tiêu, càng được khen thì lại càng đắc ý. Tôi thấy là Tiêu Tiêu thích em nên em mới hiểu lầm. Ở trường mẫu giáo, nó cãi nhau với giáo viên đến long trời lở đất, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là dễ thương cả.”
Hàn Nhã ngạc nhiên: “Không thể nào?” Trong mắt cô, Sở Tiêu Tiêu có khả năng quan sát sắc mặt người khác đạt tới trình độ thượng thừa, không lý nào lại khiến giáo viên khó chịu.