Gặp Gỡ

Chương 4

Sa Anh dắt bộ chiếc xe đạp của mình về nhà. Xe cô bị thủng lốp ngay khi dắt ra khỏi cổng trường. May trời mùa đông lúc 5h chiều vẫn còn hửng sáng , nhà cô lại gần không thì lại phải gọi bố đến đón.

Khi đến đầu ngõ, cô đã nhìn thấy một vài người đứng rải rác ở đó. Nay họ canh tận ngoài này cũng không sợ nhiều người đi qua chú ý hay sao?

Vẫn là những chiếc đầu xanh đầu đỏ nhưng quần áo thì bình thường hơn. Có vẻ họ sợ gây sự chú ý quá nhiều nên đã giảm bớt sự lòe loẹt kia.

"Hỏng xe à?"

Một người thanh niên đứng gần cô nhất lên tiếng hỏi. Cũng không có vẻ cợt nhả gì, trông vô cùng nghiêm túc.

Cô ngẩng đầu nhìn rồi gật đầu.

Dù họ không có ác ý nhưng cô cũng không muốn giao tiếp nhiều với đám người này cho lắm.

Không dừng lại, cô dắt xe lên con dốc tiến về nhà mình.

Trên nhà vẫn là cảnh tượng như vậy, một đám người ở sân. Nhưng nay có điểm khác là có một bộ bàn ghế được kê ngay góc sân cạnh nhà bếp. Chắc để dành cho đám người này ngồi trông coi.

Lần này họ đang ăn cơm chứ không phải làm những việc khác. Khi cô đang nhìn thì thấy mẹ bê đĩa thức ăn mới nấu ra cho họ.

"Sa về rồi hả con. Xe làm sao vậy?"

Mẹ nhìn thấy cô đang đứng liền hỏi.

"Xẹp lốp ạ. Chắc là bị đinh cán vào."

"Vậy để tí bố con về xem sao."

Hai mẹ con nói chuyện vài câu rồi tiến vào nhà bếp. Cô cũng không nhìn đám người kia, lại có việc cần hỏi mẹ cô rồi.

"Sao mẹ lại nấu cơm cho họ vậy?"

"Mấy đứa đó nhờ mẹ nấu hộ cơm chiều mấy bữa. Có trả công đó. Cũng không yêu cầu cao gì bảo là nấu như cơm bình thường là được. Mẹ nghĩ đằng nào cũng nấu cơm cho nhà nấu thêm một chút cũng không sao. Kiếm thêm một chút."

"Mẹ đừng có làm việc quá."

Cô lo lắng nhìn mẹ. Mặc dù mẹ ở nhà may đồ thuê nhưng cũng làm cả ngày, giờ lại phải lo cơm nước cho một đám người. Cô sợ mẹ mệt.

"Không sao đâu. Nấu cơm thì có gì mà mệt. Con nhanh đi tắm đi không lạnh. Đợi bố con về rồi chúng ta cũng ăn cơm. Ông ấy nói 15 phút nữa là tới nhà."

Mẹ xua tay rồi đuổi cô lên nhà chính.

Cô bước ra ngoài sân thì đã thấy đám người vãn hẳn. Chỉ còn người đàn ông tóc đen vẫn đang ăn uống từ tốn và một người tóc vàng mới ngồi vào.

"Có muốn ăn cùng không?"

Tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn cô cười hỏi. Trông cậu ta có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô. Da trắng kết hợp với tóc vàng cũng không tồi chút nào.

"Không đâu ạ."

Cô nhìn họ một cái rồi đi thẳng lên nhà. Không biết rằng người đàn ông tóc đen ngẩng đầu lên nhìn cô từ phía sau.

Đến 7h30 tối, gia đình cô cũng đã ăn cơm xong. Cả nhà đang ngồi trong phòng bếp trò chuyện cùng tóc vàng. Đúng vậy là cậu nhóc hồi chiều. Cậu chàng này khá là hoạt bát thích nói chuyện nhìn cũng sáng sủa khiến cha mẹ cô yêu thích.

"Cháu là người ở đâu thế?"

Bố cô như điều tra hộ khẩu của người ta, hỏi đủ thứ. Mới 10 phút thôi mà đã biết cậu chàng này tên Duy Nguyên. Quả thật nhỏ tuổi hơn cô, mới có 16 tuổi. Nhà đông anh chị em cậu ta là con thứ ba trên có một anh trai chị gái dưới có một em gái. Nghỉ học từ năm cấp hai để đi làm.

"Cháu ở phía Nam xuống đây. Chỗ vùng núi ấy ạ."

Chẳng trách lại nghỉ học sớm. Cô từng nghe nói vùng đó vẫn còn lạc hậu cổ hủ nhưng lại thích sinh nhiều con. Sinh ra được nhưng không nuôi được thì mới xuất hiện những đứa trẻ như A Nguyên nghỉ học sớm đi làm như vậy.

Cô còn nghe nói như gia đình cậu ta là còn ít, nhiều nhà còn có đến tận chín mười người con.

Cứ thế câu được câu chăng một lúc, cậu ta bị gọi đi làm việc. Nhà cô cũng dọn dẹp rồi lên phòng.

Ngồi vào vị trí học bài, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa kính. Vẫn vị trí đó người đàn ông áo đen đang đứng. Lần này thì khác khi vừa nhìn lên cô liền đối diện với ánh mắt của anh. Đôi mắt sâu tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào cô.

Cô giật mình, tim đánh hẫng một nhịp nhưng cũng không có ý định rụt lại. Cứ thế cô và anh nhìn nhau không nói lời nào. Sau đó cô nhìn thấy anh cười, một nụ cười không phát ra tiếng, hiện ra đôi lúm đồng tiền bên má. Tư nhiên trông anh thật gần gũi.

Cũng chỉ một lúc như thế, anh lại dời đi. Như thể chưa có gì xảy ra vừa rồi. Cô quay lại với những trang sách nhưng không tài nào tập trung nổi.

Xung quanh vẫn là những âm thanh quen thuộc nhưng cô không hề để ý đến.

Giọng anh khi cười phát ra tiếng sẽ như thế nào nhỉ? Trong trẻo hay trầm như lúc nói chuyện? Tại sao lại cười với cô cơ chứ?