Có độ hot cao nhất là một đoạn video, mở đầu là cảnh bên ngoài tường biệt thự của họ.
Tiếp theo đó là tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên: "Phu nhân đẩy thiếu gia xuống nước!”
Không lâu sau đó, trong video xuất hiện cảnh Nguyễn Thanh Loan ôm con trai riêng lên xe và vào bệnh viện.
Phía dưới video là hàng loạt bình luận mắng chửi.
[Người phụ nữ độc ác này, không phải con ruột nên ra tay không chút thương tiếc.]
[Đẩy một đứa trẻ ba tuổi vào nước có thể coi là cố ý gϊếŧ người không? Sao loại tội phạm này còn chưa bị bắt?]
[Tội phạm gϊếŧ người cút khỏi giới giải trí!]
Tất cả mọi người đều tin rằng đã có chứng cứ rõ ràng về việc cô ngược đãi Hạ Vân An, thậm chí cố tình muốn gϊếŧ chết đứa trẻ đó.
Nguyễn Thanh Loan phồng má, tức giận đăng Weibo phản bác:
[Nguyễn Thanh Loan V: Tôi đi cứu An An, không có ngược đãi cậu ấy.]
Phía dưới lại là những lời mắng chửi không ngừng, không ai tin vào lời cô.
“Em giải thích như vậy chẳng ai tin đâu, có video giám sát làm chứng không?” Vương Duyệt Băng lo lắng nói, “Nếu có thì nhanh chóng đăng lên để làm rõ.”
Nguyễn Thanh Loan nhìn về phía hầu gái bên cạnh, cô hầu lắc đầu: “Hôm nay tụi em mới chuyển đến đây, thiết bị giám sát vẫn đang trong quá trình điều chỉnh.”
Vương Duyệt Băng nắm chặt tay Nguyễn Thanh Loan: “Vậy đợi khi con trai riêng của em tỉnh lại thì quay một video để cậu bé nói là em cứu cậu bé, cũng coi như là bằng chứng.”
Hầu gái lại nói: “Tiểu thiếu gia... từ khi sinh ra đã có chút vấn đề, cậu ấy vẫn chưa biết nói.”
Nguyễn Thanh Loan nhớ lại, từ khi Hạ Vân An bị ngập nước đến khi hôn mê, cậu bé thực sự không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Vậy thì xong rồi... sự nghiệp của em xong rồi, chị cũng xong luôn rồi.” Vương Duyệt Băng đau khổ ôm đầu ngồi xuống.
Nguyễn Thanh Loan mở to mắt, không thể để như vậy được! Nếu sự nghiệp kết thúc, làm sao cô kiếm tiền để vượt qua thử thách đây?
Cô lập tức trở nên nghiêm túc: “Có video giám sát! Nhất định phải có video giám sát!”
Vương Duyệt Băng lập tức ngẩng đầu lên: “Ở đâu?”
Nguyễn Thanh Loan suy nghĩ một lúc: “Tối nay em sẽ đi tìm, ngày mai em sẽ đưa video giám sát cho chị.”
Vương Duyệt Băng vừa mới có chút hy vọng đã nhanh chóng bị dập tắt, còn phải đi tìm hả? Không có thì tìm ở đâu? Cô ấy thất vọng rời khỏi bệnh viện.
Hạ Vân An sau khi bị rơi xuống nước còn bị gió lạnh thổi nên lúc này đã hơi sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu không còn chút máu. Cậu bé nhỏ bé, cô đơn nằm trên giường, trông rất đáng thương.
Nguyễn Thanh Loan ở Tiên giới chưa từng gặp đứa trẻ nào mềm yếu như vậy, không kìm được lòng thương xót. Cô nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của đứa trẻ, ngồi bên cạnh và ở lại cùng cậu.
Đứa trẻ này vốn dĩ đã có sức khỏe không tốt, dương khí quá yếu, vì vậy mới bị con Thủy Quái đó nhắm vào.
Chờ đến khi trời tối, Nguyễn Thanh Loan mới đứng dậy dặn dò hầu gái: “Cô chăm sóc An An cho tốt, tôi về nhà một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại.”
Cô trở về biệt thự, tháo một cái camera giám sát chống nước ở bên ngoài, mỉm cười ngồi bên hồ, lịch sự chào hỏi: “Thủy Quái tiên sinh có ở đây không? Tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp một tay.”
Trong nháy mắt, mặt nước trở nên yên tĩnh đến mức ngay cả những gợn sóng do gió nhẹ thổi cũng biến mất.
Nguyễn Thanh Loan có chút buồn rầu nhíu mày: “Không nghe thấy sao, vậy tôi sẽ gõ cửa nhé.”
Ánh trăng chiếu xuống đầu ngón tay cô, tạo thành một lớp ánh sáng bạc mờ ảo.
Nguyễn Thanh Loan gõ nhẹ lên mặt nước, ngay lập tức mặt nước nổi lên những gợn sóng, sau đó từ đầu ngón tay cô, hàn băng lan tỏa cùng với những gợn sóng, dần dần làm đông lạnh cả hồ nước.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ dưới đáy hồ, Thủy Quái mà ban ngày đã ẩn nấp dưới đáy hồ để hại người cuối cùng cũng lộ diện. Toàn thân nó phủ đầy sương lạnh, run rẩy nói: “Cô muốn làm gì?”
Nguyễn Thanh Loan cười rạng rỡ, một tay bóp chặt cổ nó, ép đầu nó xuống đất, giọng điệu chân thành và ngây thơ nói: “Làm ơn ghi lại toàn bộ ký ức của buổi chiều hôm nay vào video giám sát giúp tôi nhé, cảm ơn nhiều.”
Thủy Quái bị bóp cổ không thể phát ra tiếng, đầu bị ép xuống đất sát với camera giám sát, trong lòng nó vô cùng hoảng sợ. Người này là ma quỷ sao?