Ngày hôm sau, Văn Nghiên Đồng ủ rũ đứng ngoài học đường, mí mắt trĩu nặng như đeo chì, chỉ mong có thể nằm xuống đất mà đánh một giấc say sưa.
Chuyện tối qua đã gây ra không ít động tĩnh, lại thêm buổi sáng lời đồn lan truyền khắp nơi, giờ đây toàn bộ thư viện đều biết nàng nửa đêm đi sát kê. Người trong tối, kẻ ngoài sáng đều tới trước mặt nàng cười cợt giễu nhại.
Thế nhưng, nàng chẳng còn sức đâu mà để ý. Đêm qua phí phạm nửa đêm không ngủ, lúc về ký túc xá, nàng vốn định chợp mắt một lát, nhưng vết thương nơi đùi đau nhức khiến nàng trằn trọc không yên. Đến khi mệt mỏi thϊếp đi được một chút, thì tiếng gáy của con gà trống kia lại vang lên ngay dưới cửa sổ.
Chưa kịp sáng rõ, nàng đã bị lôi ra khỏi phòng học để chịu trách phạt.
Phu tử nghiêm nghị hỏi nguyên do, nàng đành cúi đầu nhận lỗi thật nhanh, suýt nữa thì nhỏ hai giọt lệ châu:
“con... con đói quá...”
Phu tử giận đến mức hận sắt không thành thép, dạy dỗ nàng một hồi lâu, đến tận khi khóa sớm kết thúc mới thôi. Trước khi rời đi, còn bắt nàng đứng bên cửa học đường để tự kiểm điểm.
Phu tử vừa đi khỏi, Văn Nghiên Đồng đã dựa vào tường, cơn buồn ngủ ập đến như sóng trào, đầu gật gù như gà mổ thóc.
Tính ra, nàng đã xuyên vào quyển sách Đích Nữ Vô Song này được bốn ngày rồi. Lúc trước mở sách, nàng chẳng thể ngờ bản thân lại hóa thành nhân vật cùng tên – một kẻ chỉ xuất hiện hai chương đã ngồi đại lao hai năm và chết thảm không kịp trối trăn.
Phụ thân nàng, Văn Khâm, là một phú thương lừng lẫy ở thành Trường An. Gia cảnh giàu sang, lại chỉ có duy nhất một người vợ, chẳng có thϊếp hay tỳ nữ nào. Văn Nghiên Đồng từ nhỏ được nâng niu như ngọc quý. Nhưng Văn phu nhân sau khi sinh nàng thì mang bệnh, không thể sinh thêm con trai. Đó chính là tiếc nuối lớn nhất của Văn Khâm.
Biết rõ điều này, nàng quyết tâm tham gia khoa cử để vinh hiển tổ tông, bù đắp tiếc nuối cho phụ thân. Vì thế, nàng thu xếp hành trang, đi một quãng đường xa xôi đến Triều Ca, tốn không ít bạc để vào được Tụng Hải thư viện.
Nào ngờ, thư viện này chỉ nhận nam sinh, nên nàng phải cải trang thành nam nhi. Chính quyết định ấy đã đưa nàng đến kết cục bi thảm về sau. Bị lộ thân phận, nàng chịu tội khi quân, cả nhà chịu liên lụy, tài sản bị sung công, thảm không kể xiết.
Muốn thoát khỏi kết cục ấy, cách tốt nhất là rời khỏi Tụng Hải thư viện, an phận hồi Trường An. Nhưng từ khi xuyên vào đây, nàng bị con gà trống hành hạ đến mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm trí tính kế bỏ trốn. Mà thư viện này chỉ cho phép học sinh ra ngoài vào ngày nghỉ định kỳ, nên giờ nàng cũng chẳng thể rời đi ngay được.
Lúc này, nàng chỉ mong được ngủ một giấc ngon lành, rồi sau đó tính tiếp.
Bỗng dưng, một tràng giọng chua ngoa truyền vào tai nàng:
“Xem kìa, tiểu tử này mấy ngày trước sốt đến hỏng đầu rồi! Đêm qua chắc đói quá nên cầm đao đi gϊếŧ gà báo sáng. Đúng là phường bình dân thì chỉ biết nghĩ đến miếng ăn! Người ta báo sáng để học hành, có phải để no bụng đâu? Chuyện này mà truyền ra ngoài, còn tưởng thư viện bạc đãi hắn...”
Đang mơ màng ngủ gật, Văn Nghiên Đồng lập tức bừng tỉnh, trong lòng nổi giận đùng đùng. Dù không nhắc tên, nàng cũng thừa biết kẻ đó đang nói mình.
Nàng mở đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, thầm nghĩ: Để xem kẻ nào dám khua môi múa mép trước mặt ta!
Nhưng khi ánh mắt vừa quét tới, chưa kịp thấy tên tiểu nhân kia đâu, nàng đã bắt gặp một thiếu niên đứng giữa đám công tử áo gấm.
Thiếu niên ấy mặt mày tuấn tú vô song, tuổi chừng mười tám, mười chín. Y phục đỏ thẫm thêu tường vân bằng chỉ bạc, dưới ánh mặt trời lấp lánh như mang theo tinh quang. Tóc dài búi gọn bằng ngọc trâm, áo khoác lông chồn trắng muốt tôn lên vẻ quý khí khó tả.
Văn Nghiên Đồng còn chưa kịp thu lại ánh mắt đầy giận dữ, thì ánh nhìn ấy đã đâm thẳng vào đôi mắt phượng lười biếng của thiếu niên kia.
Lập tức, giọng chua ngoa khi nãy lại vang lên:
“Trì tam thiếu, tiểu tử này dám trừng mắt với ngài! Hẳn là lâu ngày không được ai dạy dỗ, nên cái đuôi vểnh tận trời!”
Nghe hai chữ Trì tam thiếu, Văn Nghiên Đồng giật mình, lập tức cúi gằm mặt. Dù thiếu niên kia có tuấn mỹ đến đâu, nàng cũng chẳng dám nhìn thêm.
Ở Tụng Hải thư viện hay cả thành Triều Ca này, chỉ có một người được gọi là Trì tam thiếu. Mà đó lại là nhân vật nàng tuyệt đối không thể dây vào.