Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Tại Vĩnh Hằng Mê Vụ Sinh Hoạt Thật Khá

Quyển 1 - Chương 11: Hi vọng trong bóng tối

Thời gian chầm chậm trôi qua, kéo dài như bất tận trong màn đêm tĩnh lặng nhưng đầy nguy hiểm của Vĩnh Hằng Giới. Bên ngoài túp lều nhỏ, tiếng gió xào xạc luồn qua những tán lá, hòa cùng tiếng gầm rú xa xăm của những sinh vật không tên. Từng âm thanh vọng lại, như nhắc nhở rằng nơi đây không hề bình yên, mà là một vùng đất khắc nghiệt, tối tăm, với sương mù lạnh giá bao phủ, tựa như tận thế đang đến gần.

Sương mù dày đặc không chỉ che mờ tầm mắt mà còn khiến cái lạnh thấm sâu vào xương tủy. Ánh sáng mặt trời dường như bị che khuất hoàn toàn, để lại bóng tối mênh mông bao trùm cả thế giới. Thế nhưng, giữa cõi Vĩnh Hằng lạnh lẽo và tuyệt vọng này, túp lều nhỏ của Thiên Y lại phát ra ánh sáng le lói từ đống lửa cháy âm ỉ.

Những khe hở cũ kỹ trên vách lều không thể ngăn được gió lạnh len vào, nhưng chúng lại cho phép ánh sáng từ ngọn lửa hắt ra ngoài, như một tia hy vọng mong manh trong bóng tối bao trùm. Dẫu chỉ là một túp lều đơn sơ, dẫu ngọn lửa cũng có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, nó chính là ánh sáng duy nhất giữa đêm trường vô tận.

Bên trong lều, Thiên Y vẫn ngủ say. Gương mặt cậu thoáng hiện vẻ mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, thi thoảng mí mắt khẽ run lên vì cái lạnh xuyên qua lớp vải mỏng manh. Thân hình nhỏ nhắn co lại, cố gắng giữ chút hơi ấm cuối cùng. Nhưng so với vô số người khác trong thế giới này, cậu vẫn còn may mắn hơn nhiều.

Ở đâu đó bên ngoài màn sương, rất nhiều người đang phải đối mặt với bóng tối, cái lạnh, và nỗi sợ hãi mà thế giới này mang lại.

【Kênh Thế Giới】

Lúc này, trên giao diện Kênh Thế Giới, những dòng chữ xuất hiện liên tục, như những tiếng kêu cứu tuyệt vọng từ khắp nơi:

【Huhu, lạnh quá, ta muốn về nhà. Ai đó đưa ta về nhà đi!】

【Có ai ở gần đây không? Đống lửa của ta bị tắt rồi! Ta cảm giác có cái gì đó đang nhìn chằm chằm ta từ trong bóng tối…】

【Cứu tôi với, tôi không chịu nổi nữa! Mẹ ơi, con sợ lắm…】

【Tinh thần của ta đang giảm xuống không ngừng… Mọi thứ trước mắt đang quay cuồng. Ta… ta sẽ chết mất…】

Những lời than vãn, kêu cứu tràn ngập Kênh Thế Giới. Dường như cái giá lạnh và sự khắc nghiệt của màn đêm đã đánh gục ý chí của nhiều người. Đối với họ, bóng tối không chỉ là một khái niệm, mà là một thực thể đáng sợ, nuốt chửng từng tia hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại.

Một số người bắt đầu phát điên. Họ liên tục spam những lời kêu cứu vô nghĩa, hoặc lặp lại những dòng chữ rời rạc. Nhưng cũng có những kẻ im lặng, không một lời phản hồi. Có lẽ, họ đã bị bóng tối nhấn chìm mãi mãi.

Thế nhưng, giữa những dòng than oán ấy, Thiên Y vẫn say giấc. Ánh lửa bập bùng soi sáng khuôn mặt cậu, khiến gương mặt ấy càng thêm thanh thoát, nhưng lại phảng phất chút cô độc.

Cậu không đọc những gì trên Kênh Thế Giới, cũng không biết rằng ngoài kia, vô số người đang tuyệt vọng. Tất cả những gì cậu cần bây giờ là giấc ngủ, để hồi phục sức lực và chuẩn bị cho ngày mai.

Bên ngoài, gió vẫn thổi, sương mù vẫn dày đặc. Nhưng trong túp lều nhỏ, ngọn lửa vẫn cháy sáng, giữ lại chút hơi ấm cuối cùng cho Thiên Y. Đêm đầu tiên trong Vĩnh Hằng Giới dần trôi qua trong sự im lặng kỳ lạ, xen lẫn tiếng kêu than vọng lại từ nơi xa.