Ánh ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, tràn vào trong phòng, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.
Chi Tuế tỉnh lại, nhìn thấy Yến Tri Hành đang nằm quay lưng về phía mình. Cô không nhịn được bật cười lạnh lùng. Dù ban đêm có cùng nguyên chủ ân ái triền miên đến đâu, thì Yến Tri Hành vẫn luôn tự ngủ một mình, chưa từng có một khoảnh khắc dịu dàng nào.
Nếu không thích, tại sao phải chạm vào nguyên chủ? Nếu như chỉ coi nguyên chủ là công cụ thỏa mãn du͙© vọиɠ, tại sao phải cho nguyên chủ danh phận bạn gái? Một mặt hưởng thụ sự ngưỡng mộ, toàn tâm toàn ý và cơ thể trẻ trung của nguyên chủ, mặt khác lại khinh thường nguyên chủ. Yến Tri Hành, anh cũng giỏi thật đấy.
Chi Tuế chậm rãi ngồi dậy, hành động nhẹ nhàng, mặc áo quần vào tử tế. Cô đi tới đầu giường, cẩn thận đánh giá Yến Tri Hành.
Chi Tuế từ từ đưa tay ra, khẽ chạm vào từng đường nét trên gương mặt của Yến Tri Hành. Lông mày kiếm, đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng... tất cả tạo nên khuôn mặt đẹp trai hơn người của Yến Tri Hành. Trong mắt Chi Tuế tràn ngập tình yêu, dịu dàng như nước. Cô muốn chạm vào hắn, nhưng sợ làm hắn thức giấc, bàn tay nhỏ bé chậm rãi thu lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Yến Tri Hành mở mắt, ánh mắt phức tạp. Nghe nói rằng nếu khắc ghi dung mạo của người mình yêu, kiếp sau có thể dựa vào đó mà tìm thấy họ. Cố Chi Tuế, chẳng lẽ em cũng mang trong lòng suy nghĩ như vậy sao?
Đáng tiếc. Em chẳng qua chỉ là món đồ chơi giúp tôi gϊếŧ thời gian. Làm sao xứng yêu tôi? Với thân phận thấp kém của em, làm sao đủ tư cách để yêu tôi? Thật không biết tự lượng sức mình!
Yến Tri Hành cười nhạo.
Rời khỏi phòng ngủ, bước xuống lầu, hắn nghe thấy tiếng động trong bếp. Không chần chừ, hắn đi thẳng vào đó.
Chi Tuế đang chuẩn bị bữa sáng, ánh nắng chiếu lên người cô, phủ lên một lớp ánh sáng mỏng manh ấm áp, tựa như mộng ảo. Yến Tri Hành nhướng mày, thoáng chút ngẩn ngơ.
Chi Tuế cảm nhận được có người phía sau, xoay người lại, mỉm cười nói: "Tri Hành, anh dậy rồi à. Anh ra ngồi trước đi, bữa sáng sắp xong rồi." Nói xong, cô lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Yến Tri Hành nhìn Chi Tuế đang bận rộn trong bếp, trong lòng đầy nghi hoặc. Trước đây cô chưa từng làm như thế, giờ lại muốn làm gì đây? Nhưng Yến Tri Hành cũng chẳng để tâm đến sự thay đổi của Chi Tuế.
"Không cần đâu." Giọng nói của Yến Tri Hành trầm ấm, dễ nghe, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến đau lòng.
Dường như Yến Tri Hành không biết những lời mình nói có bao nhiêu tổn thương, hắn tiếp tục: "Còn nữa, tôi vẫn thích dáng vẻ em mặc đồ đỏ hơn. Lần sau gặp mặt đừng ăn mặc như tối qua nữa."
Ánh mắt Yến Tri Hành nhìn thẳng vào Chi Tuế, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh chứa đầy đau xót, hơi nước mờ mịt, đáng thương như một chú mèo nhỏ vừa bị bỏ rơi.
Chi Tuế muốn nói cho anh biết, anh làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, dạ dày luôn khó chịu, em chỉ muốn anh ăn bữa sáng thật ngon. Trước đây em sợ anh từ chối, nhưng hôm nay em muốn thử một lần. Tối qua em ăn mặc như vậy là muốn anh vui, muốn anh nhớ lại dáng vẻ trước kia của em. Em sợ anh quên mất, vì chính em cũng sắp quên dáng vẻ ban đầu của mình trông như thế nào rồi.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Yến Tri Hành, dường như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng của Chi Tuế khiến cô không thể nói ra được một lời nào.
Yến Tri Hành không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Hôm qua là cuối tuần, hắn muốn thư giãn một chút nên mới tìm Chi Tuế để giải khuây. Hôm nay lịch trình của hắn rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để đối phó với một "thú cưng". Hắn thấy cũng chẳng cần thiết phải giải thích quá nhiều với một "thú cưng".
Chi Tuế nghe tiếng bước chân của Yến Tri Hành rời đi, không thể chịu đựng thêm nữa, cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô khẽ nức nở. Cô không dám khóc thành tiếng, vì từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai an ủi cô.
Cô chỉ có thể nhỏ giọng khóc thầm, không để ai phát hiện. Như vậy, cô vẫn có thể tự nhủ rằng, không phải không ai quan tâm đến mình, mà chỉ là họ không nhận ra. Chỉ bằng cách này, cô mới có đủ dũng khí để tiếp tục sống. Nhưng Yến Tri Hành, anh có biết không? Tự lừa dối bản thân, che giấu mọi thứ, và một mình liếʍ láp vết thương, thật sự rất mệt mỏi.
Chi Tuế khóc rất lâu, khóc đến mức đầu đau nhức. Cô chậm rãi đứng dậy, lau nước mắt, nhìn đồng hồ trên tay. Sắp đến giờ làm rồi, cô không thể tiếp tục đau buồn thêm nữa.
Cô bước đến bàn trang điểm, tỉ mỉ dùng mỹ phẩm che đi đôi mắt sưng đỏ. Cô mỉm cười với chính mình trong gương, nhưng nụ cười đó không đẹp chút nào. Cô thử cười thêm vài lần, cho đến khi nhìn thấy một nụ cười mà bản thân cảm thấy hài lòng, lúc ấy mới thu lại biểu cảm, đứng dậy rời đi.
Chi Tuế bước về phía cửa lớn của biệt thự với vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại đầy bi thương.
Bát Lượng nhìn thấy mà đau lòng: [Đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Có phải ngài nhập vai quá sâu rồi không? Đại nhân, ngài đừng làm ta sợ.]
Chi Tuế vẫn không trả lời, Bát Lượng lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong không gian. Mãi cho đến khi đi được một đoạn xa khỏi biệt thự, cô mới mở miệng, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng không gợn sóng: "Bát Lượng, ngươi đừng lo, bổn tọa không sao."
Nhìn nhìn có thay đổi sắc mặt nhanh chóng Bát Lượng tròn mắt ngạc nhiên, hồi lâu mới lên tiếng: [Đại nhân, ngài không sao thật ư! Nhưng sao lúc nãy ngài lại đau đớn, khổ sở như vậy? Ta còn tưởng ngài xảy ra chuyện rồi!]
Chi Tuế cười nói: "Tất nhiên là biểu diễn cho người khác xem rồi!" Thấy Bát Lượng vẫn chưa hiểu, Chi Tuế giải thích: "Yến Tri Hành đã lắp đặt camera giám sát ở mọi ngóc ngách trong biệt thự. Những chiếc camera này có thể ghi lại hành động và âm thanh của một người. Yến Tri Hành là người rất đa nghi, nên việc diễn trò này đương nhiên phải làm cho trọn vẹn, biết đâu một ngày nào đó lại có ích."
Bát Lượng gật đầu tán thưởng: "Đại nhân, ngài thật là lợi hại! Ở Minh Giới có lời đồn rằng ngài dẫn độ oan hồn suốt ngàn năm nay mà chưa từng thất bại. Quả thật lời đồn không sai, Bát Lượng có thể đi theo đại nhân, thật là ba đời may mắn, tiên lộ sáng ngời!"
Chi Tuế bật cười, tiểu tiên này chẳng có tài cán gì, nhìn thì có vẻ ngơ ngác, nhưng lại rất giỏi nịnh nọt.
Bát Lượng cười hề hề, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, không vui nói: [Đại nhân, lúc trước ngài nói muốn trở về dáng vẻ vốn có của nguyên chủ, nhưng Yến Tri Hành cứ nhất định bắt ngài tiếp tục làm thế thân, thật sự quá đáng giận.]
Chi Tuế từ tốn nói: "Không sao, ta vốn dĩ cũng không nghĩ rằng có thể thành công ngay lập tức. Tâm tư của Yến Tri Hành không khó đoán, hắn đứng ở vị trí cao nhiều năm, tự nhiên không muốn thú cưng mà mình nuôi dưỡng đột nhiên thay đổi. Chúng ta cứ từ từ mà đi từng bước một. Những việc ta làm hôm qua chỉ là để thu hút sự chú ý của hắn, hơn nữa đó đều là những việc nguyên chủ muốn làm nhưng chưa bao giờ có dũng khí thực hiện."
Chi Tuế gọi một chiếc xe đến trường mẫu giáo.
Ở một nơi khác, khi Chi Tuế và Bát Lượng đang trò chuyện, Yến Tri Hành đang ngồi trên xe xem lại camera giám sát.
Yến Tri Hành là người rất nhạy bén, từ hôm qua hắn đã cảm thấy Chi Tuế có chút khác thường. Trước đây cô chưa bao giờ đến muộn, cũng không dám để hắn phải chờ lâu. Kể từ sau khi hắn vô tình tiết lộ rằng mình thích tóc uốn và áo đỏ hơn, mỗi lần gặp mặt, cô đều dựa theo đó mà ăn mặc, chưa bao giờ thay đổi. Sáng nay, cô còn chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Yến Tri Hành nhìn camera giám sát, thấy Chi Tuế ngồi bệt dưới đất, vừa nhỏ giọng khóc vừa luyện tập cười trước gương. Hắn cảm thấy trái tim vốn khô cạn của mình bỗng nhiên được một dòng nước nhỏ tưới qua. Trái tim tê dại, không đau, nhưng cảm giác lại rõ ràng đến lạ.
Tiếng nức nở khe khẽ của Chi Tuế truyền vào tai Yến Tri Hành từng chút, từng chút một gõ vào tim của hắn. Trái tim hắn hẫng một nhịp, ánh mắt tối tăm không rõ cảm xúc.
"Chi Tuế, em thích tôi đến mức này sao? Đáng tiếc, tôi lại không tin."
"Những người từng nói yêu tôi, cuối cùng đều bỏ tôi mà đi. Tình yêu của em, rốt cuộc đáng giá bao nhiêu?”