An Quân Thiển bị những lời mờ ám của anh ta làm nghẹn lời. Nghe xong, anh lại cảm thấy vùng phía sau đã bị lãng quên bỗng nhiên đau nhức âm ỉ. Khuôn mặt anh càng thêm khó coi. Cố nén giận, An Quân Thiển hít sâu, cố gắng dùng giọng điệu nghiêm túc để giải thích rõ ràng với người đàn ông kia:
“Hạ Dĩ Thâm, tôi nói với anh, tôi không phải là An Thiển. Anh bảo Vương Bằng Duệ để tôi đi đi.”
“Xem ra cơ thể em khó chịu nên bắt đầu hờn dỗi rồi.” Hạ Dĩ Thâm bật cười, chẳng buồn bận tâm đến lời giải thích của anh, “Ngoan ngoãn đợi đi. Tôi vừa họp xong, lát nữa sẽ về gặp em. Đừng giở tính trẻ con ra nữa, kẻo mai không xuống giường nổi đâu.”
An Quân Thiển chỉ muốn chửi thề, tiện tay ném luôn điện thoại ra xa. Lớp vỏ và pin rời ra rơi lăn lóc. Kẻ biếи ŧɦái ấy tưởng mình đang chơi trò đóng vai hay chơi búp bê chắc? Rõ ràng chẳng tin lời anh một chút nào. Trông thì đạo mạo trước mặt người khác, nhưng vừa mở miệng đã toàn những lời hạ lưu. Đến mức một kẻ tự nhận là công tử ăn chơi như An Quân Thiển cũng thấy chẳng bằng.
Không lâu sau, Hạ Dĩ Thâm trở về. An Quân Thiển nghe rõ tiếng động bên ngoài, còn có cuộc trò chuyện giữa Hạ Dĩ Thâm và Vương Bằng Duệ.
Vương Bằng Duệ đang báo cáo lại hoạt động trong ngày của anh với Hạ Dĩ Thâm, nói rằng anh không ra khỏi phòng, cũng không liên lạc với quản lý hay trợ lý. Hắn còn xác nhận với cả quản lý và trợ lý của An Thiển.
Hai người họ đứng ngay trước cửa phòng ngủ nói chuyện, An Quân Thiển nghe không sót chữ nào, tay run lên vì tức giận. Có vẻ như Hạ Dĩ Thâm chẳng mảy may lo lắng liệu anh có nghe thấy hay không, hoặc là cố ý để anh nghe, để anh biết rằng nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát. Anh phải ngoan ngoãn mà làm theo ý họ.
An Quân Thiển ngồi trên mép giường, khuôn mặt tái mét, không nói một lời. Bây giờ ngay cả chiếc ghế trong phòng cũng quá cứng đối với anh.
Không lâu sau, Hạ Dĩ Thâm mở cửa bước vào.
“Tôi về rồi, hôm nay ngoan không?” Anh ta cởϊ áσ vest, tiện tay đặt lên tay vịn ghế sofa, nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi rồi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dĩ Thâm, An Quân Thiển cảm thấy như có dòng nước lạnh dội thẳng vào chảo dầu nóng. Cơn giận bùng lên như ngọn lửa, đốt cháy cả tất cả mong muốn kiềm chế. Lại nghe thấy giọng điệu dỗ dành như nói với trẻ con của anh ta, An Quân Thiển chỉ muốn vung nắm đấm thẳng vào mặt người đàn ông kia. Nhưng đáng tiếc, dù là bản thân hiện tại hay trước đây khi còn là thiếu gia nhà họ An, anh đều không phải là đối thủ của Hạ Dĩ Thâm. Chọn người yếu thế để bắt nạt thì dễ, còn đối diện với một tảng đá như Hạ Dĩ Thâm lại là chuyện khác.
Khi Hạ Dĩ Thâm vừa ngồi xuống bên cạnh, An Quân Thiển lập tức đứng phắt dậy, lùi lại ba bước để giữ khoảng cách với anh ta. Sau đó, anh chỉnh lại tư thế, nghiêm túc mở lời:
“Hạ tiên sinh, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”