Thấy Tô Miên gật đầu, Trương Bác Viễn cười càng tươi hơn: "Đó là bởi vì, vị nam hoàng hậu này, nghe nói đẹp đến mức khiến cho cả đất nước đều cam tâm tình nguyện chôn cùng anh ta."
"..." Chuyện này giống như đang kể chuyện hồng nhan họa thủy, chỉ là ở đây biến thành lam nhan.
"Đương nhiên đây đều là nội dung được vẽ trên bích họa, người xưa luôn thích thần thánh hóa con người. Nói đến mới nhớ, trên bích họa có vẽ nam hoàng hậu, nhưng trên mỗi bức tranh đều không vẽ ngũ quan của anh ta, lúc đó chúng tôi nhìn mà thấy rợn cả người, hoàn toàn không cảm nhận được vẻ đẹp gì cả."
"Đẹp ư? Tôi thấy, nam hoàng hậu đó có khi còn chẳng đẹp bằng bé Miên của chúng ta." An Kha đi đầu dừng bước, giơ đèn pin về phía trước rọi.
"Đến gian mộ chính rồi, các cậu muốn xem thì mau vào xem đi."
"Đi thôi, chúng ta vào trong." Trương Bác Viễn kéo Tô Miên vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện của anh ta đi vào trong, An Kha và Lưu Tề nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, sau đó mới chậm rãi đi theo.
Cỗ quan tài vẫn y nguyên như lúc họ rời đi, không hề thay đổi. Đi vào bên trong, Trương Bác Viễn liền buông Tô Miên ra, đi đến bên cạnh quan tài, nhìn vào thi thể bên trong.
Tô Miên thấy anh ta khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt có vẻ nhẹ nhõm, chắc hẳn là nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Các cậu mở quan tài ra chỉ có một thi thể thôi à?" Rất nhanh, Trương Bác Viễn liền thu lại nụ cười thoáng qua đó, hỏi.
"Chứ còn gì nữa?" Lưu Tề có vẻ hơi mất kiên nhẫn đáp.
"Trên bích họa nói hoàng đế và hoàng hậu rất ân ái, hẳn là phải chôn cùng nhau, theo lý mà nói, ở đây phải có hai thi thể mới đúng."
"Cỗ quan tài này là do tôi và Lưu Tề cùng mở, bên trong chỉ có một thi thể này, lúc mở ra còn rất tươi, không thể nào có chuyện người khác đã mở ra được." An Kha vỗ vai Lưu Tề, trả lời.
"Vậy thì kỳ lạ rồi." Trương Bác Viễn đưa tay sờ cằm.
"Nhưng lúc chúng tôi đến, tầng trên của cỗ quan tài này đã bị mở, bên trong có rất nhiều châu báu và một bộ quần áo trông rất sang trọng... Nè, bên cạnh còn có một bộ xương nữa."
Nói đến đây, anh ta liền lấy cuốn sổ tay ra: "Chúng tôi phát hiện ra thứ này trên người anh ta."
"Ồ, các cậu còn giấu cả đồ tốt thế này cơ à?"
Trương Bác Viễn nhận lấy cuốn sổ, cùng Trần An Sinh xem xong liền nói: "Theo những gì ghi trên này, xem ra người thám hiểm này sau khi đến đây đã mở tầng trên của quan tài, nhưng lại phát hiện ra mình không thể ra ngoài, nên đã từ bỏ việc vơ vét của cải?"
"Có thể lắm."
Nghe họ trò chuyện khiến Tô Miên có chút giật mình lo sợ, nhưng may mà An Kha không nói với Trương Bác Viễn và những người khác là đã gặp Tô Miên ở đâu.
Hơn nữa, chuyện "vùng dậy" nghe đã thấy phi lý, chắc họ sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ?
"Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, chúng tôi thực sự phải cảm ơn hai người, có cả bản đồ mà vẫn đồng ý dẫn chúng tôi theo."
Trên cuốn sổ này ít nhất cũng đánh dấu ba lối ra, đủ để chứng minh trước đó đã có rất nhiều nhóm thám hiểm đến đây. Vì vậy, theo lý mà nói, có cuốn sổ này rồi thì muốn ra ngoài không khó.