Không Nuôi Cá Nữa, Đừng Làm Phiền!

Chương 3

Trì Hoặc: "Bây giờ phát hiện cũng chưa muộn."

Tên quỷ tu ngồi xổm xuống, nhìn về phía ánh mắt hắn: "Chỉ cần ngươi có thể đưa ba vị đồng môn sư huynh của ngươi lừa vào trong động này, ta có thể tha cho ngươi không chết."

"Ta cho là ngươi tu vi thấp, lại bị thương nặng như vậy, sớm nên chết mới đúng, không ngờ rằng..." Nói xong, quỷ tu khó hiểu lại tràn đầy phấn khởi nhìn hắn.

Trì Hoặc khẽ gật đầu, hạ mắt xuống: "Đa tạ ngươi đã không gϊếŧ."

Trì Hoặc lấy được ký ức nguyên chủ, hiểu rõ tính cách và nhân phẩm ba vị sư huynh ngoài động là như thế nào, hắn một bên vất vả đi đến cửa hang, một bên cẩn thận sửa sang lại dáng vẻ chật vật của bản thân.

Quỷ tu theo phía sau hắn , tràn đầy phấn khởi nhìn xem vị tu sĩ cùng đường bí lối này có thể làm ra trò gì.

Khi thấy đợi đủ thời gian rồi, Trì Hoặc hét lớn về phía cửa động: "Sư huynh! Mau rời khỏi đây! Quỷ tu trong động lợi hại hơn nhiều so với dự tính của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn! Nếu các huynh không đi ngay, sẽ không kịp nữa đâu!"

Ba gã tu sĩ bên ngoài đang bày trận nghe thấy tiếng kêu của sư đệ, lập tức nhìn nhau đầy ngờ vực. Dựa theo kế hoạch bọn họ, sư đệ bị ném vào trong động nhất định sẽ bị quỷ tu ăn sạch sẽ, lấy đâu ra cơ hội nhắc nhở bọn họ chạy đi?

Cả ba tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhanh chóng nhận ra điều gì đó bất thường.

"Ở trong đó nhất định chuyện ẩn giấu!" Lâm sư huynh đè thấp âm thanh cắn răng nói.

Hà sư huynh hô lớn vào trong động để thăm dò: "Sư đệ, tình hình bây giờ thế nào rồi? Ngươi... Không sao à?"

Quỷ tu ở bên nhìn nhất cử nhất động của Trì Hoặc, cau mày không can thiệp, hắn ta rất chờ mong hành động tiếp theo của đối phương sẽ như thế nào.

Trì Hoặc cố ý đem kỹ xảo của mình biểu hiện được vụng về một chút, dùng giọng nói run nhè nhẹ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Các sư huynh nhanh chóng rời khỏi đây đi! Nếu ngươi không đi thì thật sự sẽ không đi được nữa đâu!"

Nghe xong lời này, tu sĩ bên ngoài hang động càng cảm thấy kỳ lạ.

"Này, các ngươi cảm thấy chuyện này khả năng không? Tên nhóc kia không những không bị quỷ tu gϊếŧ chết, còn có sức để gọi chúng ta mau chạy đi? Lẽ nào quỷ tu kia đang ăn chay, ngồi không xem kịch?"

"Tên nhóc kia tuy tu vi thấp nhưng cũng không đến mức ngu ngốc đến thế, cũng không tốt bụng đến nổi bảo chúng ta mau chạy đi? Dù sao cũng là chúng ta đem hắn ném vào động... Nếu thật sự gặp nguy hiểm, hắn hận không thể để chúng ta chôn cùng mới đúng!"

"Hắn đến tột cùng đang diễn trò gì? Có phải bảo chúng ta mau trốn là có mục đích khác không?"

Các tu sĩ thấp giọng thảo luận, càng nói càng cảm thấy kỳ quặc.

"Lâm sư huynh, ngươi nói rất đúng, nếu như tên nhóc kia vội vàng để chúng ta vào động, ngược lại tỏ vẻ trong động gặp nguy hiểm, hắn muốn kéo nhóm chúng ta xuống nước, nhưng hiện tại hắn để chúng ta vội vàng rời khỏi đây..."

"--vậy nói rõ trong động có thứ bảo bối gì đó, cho nên hắn muốn gạt chúng ta chạy khỏi đây, tự mình độc chiếm những chỗ tốt này!"

"Ta đã nói hắn nào có lòng tốt như vậy chứ, nói như vậy là có thể hiểu rõ..."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta..."

"Tìm hiểu tình huống trong động một chút, nếu vấn đề không lớn, chúng ta vội vàng vào xem, đừng để thằng nhóc kia đem chỗ tốt độc chiếm!"

Mọi người luôn luôn dùng cách thức suy nghĩ và thói quen của mình đến phỏng đoán người khác. Trì Hoặc từng ở Túy Nha Lâu quen thấy đạo lí đối nhân xử thế nên hiểu rõ cái này một chút, sau khi lấy được ký ức cơ thể nguyên chủ, hắn liền xác định kể hoạch hành động.

Trì Hoặc đem ngón trỏ đặt ở bên môi, hướng đến quỷ tu cách đó không xa dựng lên thủ thế, đối phương vì để ăn no nê, cũng rất phối hợp mà ẩn nặc sát khí.

Mà Trì Hoặc cũng vội vàng ở cách đó không xa cửa hang dùng máu vẽ bùa trên vách đá, phù văn qua loa cổ quái, quỷ tu cũng không hiểu được nội dung phù.

Chẳng qua làm cho người ta hơi bất ngờ là, ba vị tu sĩ dùng linh bàn thăm dò mấy lần, cũng không có phát giác ra nguy hiểm trong huyệt động.

"Nghe đệ tử trong núi nói trong huyệt động có một nhân vật lợi hại gϊếŧ người không chớp mắt, không ngờ rằng chỉ là để dọa người."

"Hẳn là có ai đem bảo bối giấu ở chỗ này mới đúng, dùng quỷ tu che giấu tai mắt người khác, khiến người bên ngoài không dám đến gần."

"Lãng phí một viên Tán Nguyên đan của ta không nói, lại còn thiếu chút nữa để cho tên nhóc này chiếm lợi!"

Ba vị tu sĩ nhìn thấy linh bàn không có phản ứng, thêm âm thanh sư đệ vừa rồi rõ ràng khoẻ mạnh, liền buông lỏng cảnh giác, vội vàng cẩn thận từng ly từng tí dọc theo vách đá bước vào hang động, trong động ánh sáng mờ ảo, chiếc đèn l*иg bằng giấy có vẽ huy hiệu của Đông Cực Môn được thắp sáng.